Wednesday, February 10, 2010

ỐI GIỜI ÔI! CHÚNG NÓ "HIẾP" TÔI

Phiếm “loạn” (V)
Ối giời ôi! Chúng nó “hiếp” tôi!
“Kia mới là trăng! Đây chỉ là ngón tay ta chỉ trăng…”
(Lời Phật)

Tết nhứt tới nơi, một năm nhọc nhằn vất vả với bao nhiêu đối mặt cùng nhiều thứ trên xứ người, dù đã sắp vẫy tay từ biệt cõi mộng, tờ báo xuân Việt Luận trên tay, tạm gác những “tức khí” trước nhiều vụ nhiêu khê xảy ra trong năm tại quê nhà cũng như trên xứ người, tôi gắng gượng vui Xuân theo kiểu nhà thơ Nguyễn Bính trước đây đã phải “cũng cố vui ngang gái được chồng” khi lưu lạc khắp miền Nam nước Việt…
Ấy thế mà cũng chẳng thể hoàn toàn đánh mê ý thức qua vài chung hồng tửu chào mừng Xuân trên đất khách: Đang dật dờ với men rượu xuân, tôi tỉnh hẳn nghe bên kia đầu giây một giọng nữ thân quen ‘báo động’ vừa FW (chuyển tiếp) cho tôi hai bài viết trên Net mà cô rất muốn tôi mở máy đọc ngay và ‘góp ý’…
Trước đây, giáo đầu một bài viết về tôn giáo và làm việc thiện tôi đã chấp nhận làm công việc nguy hiểm “khiêu vũ trên những quả trứng”. Lẽ nào lần nầy tôi lại chùn chân, không dám liều lĩnh ‘khiêu vũ’ lần nữa, xem có chết thằng Tây nào chăng?
-o-o-o-
B
ài thứ nhất, “Quá nhiều Thích Trí Quang(?)” của J. Kiên Trung, mở đầu như sau:

“Ai cũng biết câu tục ngữ :"Chiếc áo không làm nên ông thầy tu". Nhưng biết là một chuyện; tỉnh táo, can đảm để không bị huyễn hoặc, bị lầm lạc là chuyện khác.
Không cần nói chuyện xa xưa, bài học về những kẻ "xanh vỏ đỏ lòng", đội lốt tu hành để mưu đồ đen tối, vẫn hằng tiếp diễn. Bài học máu xương dai dẳng đó, có giúp mọi người tỉnh táo, sáng suốt cho chặng đường hiện tại và tương lai không? Không! Giặc Cộng vẫn tiếp tục khai thác và ta vẫn tiếp tục bị động trong sự kiêng dè, mặc cảm trước những chiếc áo Thầy tu! Địch dùng tôn giáo như một mũi nhọn khi tấn công, và như một tấm khiên hay một cái áo giáp chắc chắn che đỡ khi bị phản kích, bị tố cáo.
Ta thì kiêng dè tôn giáo, kiêng dè quy củ, kiêng dè cái tốt, cái hay thì nói làm gì; đằng này kiêng dè cả những kẻ hung ác đội lốt, kiêng dè cả những sai trái mang mặt nạ tôn giáo (Tôn giáo và Từ Thiện là hai mặt trận quan trọng được giặc Cộng triệt để khai thác!) Có khi kiêng dè vì tin tưởng theo kiểu u mê. Cũng có khi kiêng dè vì sợ bị chụp mũ: " Kỳ thị tôn giáo"! Một trong những sách lược tinh quái của Cộng phỉ Hà Nội dùng để phá hoại công cuộc chiến đấu bảo vệ tự do của VNCH trước đây và công cuộc đấu tranh giành tự do, dân chủ, nhân quyền của dân tộc VN hiện nay là xâm nhập và biến những bộ phận tôn giáo thành công cụ phục vụ cho chúng.
Thực tế, sách lược lợi hại này đã rất thành công. Đã thành công mỹ mãn trong quá khứ là ngày 1/11/1963 tạo tiền đề dẫn đến đích điểm 30/4/1975 thì không lý do gì giặc Cộng không đẩy mạnh chiêu thức này trong hiện tại và tương lai. Điểm đặc biệt là khi hoạt động "tôn giáo vận", cán bộ Việt gian Cộng sản rất hiệu quả khi núp dưới chiêu bài Phật giáo! Phải chăng do tôn giáo này lõng lẽo trong tổ chức và yếu kém về tinh thần đề kháng....nên dễ bị khuynh đảo?
Trước đây người ta mù mờ về Thích Trí Quang, một gương mặt trí trá với chiếc đầu trọc và chiếc áo vàng mượn danh tôn giáo, nhận tiền bạc ngoại bang và sức lực CS đã góp phần phá sập một nền dân chủ còn non trẻ nhưng đầy sức sống của Đệ I VNCH! Những trò xách động biểu tình, dàn cảnh sát hại thường dân, dàn cảnh tự thiêu...chỉ là những bề nổi che dấu âm mưu cấu kết với ngoại bang Mỹ và CS để triệt hạ những nhà lãnh đạo nhiệt thành thương dân yêu nước....
Họ là ai?..”
(ngưng trích).
Câu hỏi, theo tôi, bắt động não…
Và loạt bài thứ hai dưới đây thực sự bắt tôi động não!

Loạt bài nầy gồm nhiều textes, vừa văn kiện, vừa bài viết, do Tỳ kheo Thích Nhật Tân tung lên Net. Cô bạn tôi tiết lộ vì thấy nội dung các textes, nhất là bài viết ký tên Albert Trần “mang nhiều tính chất hận thù, chửi chế độ Đệ Nhất Cộng Hòa và Cố TT Ngô Đình Diệm một cách thậm tệ, nên nhiều tờ báo ở Úc đã từ chối đăng”. Nhưng vị ‘cao tăng’ có chức phận trong một Giáo hội có tầm cỡ ở Xứ Căng-Gu-Ru nói trên -dù trong vị trí tu hành lẽ ra vì lòng từ bi, hỉ xả, phá chấp phải nên e dè, cẩn trọng hơn bổn đạo của mình- lại nhanh nhẩu và hăng hái phổ biến rộng khắp, bất chấp hiểm nguy gây va chạm mạnh mẽ giữa các cộng đoàn tôn giáo...
Trong thế chẳng đặng đừng, tôi cũng đành liều nhắm mắt đưa chân…khiêu vũ trên những quả trứng như lần trước …Chỉ xin báo trước, khi vươn vai chuyển mình, dù rất cố gắng dè chừng từng động tác, cũng chưa hẳn tôi tránh khỏi tay mình va vào mặt, chân mình chạm vào mông người khác! Mọi ‘sự cố’ đều ngoài ý muốn của người viết…
**
T
rả lời câu hỏi: “Họ là ai?”, J. Kiên Trung viết:
1. Mỹ (chủ mưu)
2. Cộng sản (cấu kết vì thù ghét TT Diệm)
3. Những kẻ lấy danh nghĩa Phật giáo gian phản (gian ác lợi dụng áo cà sa, vừa ăn tiền Mỹ vừa làm tay sai CS!)
4-Tướng tá phản quốc (ăn tiền Mỹ phá hoại đất nước. Những kẻ u mê vẫn tiếp tục giọng điệu bôi bác của 4 thành phần gây tội ác…!
Cả 4 thế lực gian ác này vẫn tung những luận điệu bịp bợm để chối tội bằng cách nói xấu Đệ I Cộng Hoà. NHỮNG NGƯỜI CÓ LƯƠNG TRI CẦN CAN ĐẢM NÓI LÊN SỰ THẬT.
(ngưng trích)
Dám hỏi những ai tung loạt bài biện minh cho một số tu sĩ lợi dụng tôn giáo trong Phong trào Phật Giáo Tranh Đấu tại Miền Trung năm 1966 và sau nầy, qua Biến cố Tết Mậu Thân năm 1968 tại Huế -nhất là Albert Trần (dân Tây chăng?), người chửi đổng cho sướng miệng cố TT Ngô Đình Diệm, Đệ I Cộng Hoà và QLVNCH, cũng như xúc phạm trầm trọng đến tín ngưỡng người khác mà hoàn toàn mù tịt về giáo lý và nghi thức trở thành tín hữu của tôn giáo nầy- có thể trưng bằng chứng phản bác những cáo buộc nghiêm trọng “4 thế lực gian ác” nêu trên một cách không chối cãi được chăng?
Thái độ anh hùng rơm của ông Albert Trần làm tôi nhớ lại cung cách xỏ lá của đám ‘trí thức (hay ngủ) trùm chăn’năm 1963 hung hăng con bọ xít huênh hoang ‘nổ’ sau khi ‘Ngô Tổng Thống’ và bào đệ bị thảm sát rằng họ đã từng chống đối, đả kích chế độ độc tài nầy. Bị vặn hỏi tại sao trước đó đồng bào chưa hề thấy họ xuất đầu lộ diện ‘tranh đấu’, họ tỉnh bơ như người Hà Nội hét to trấn áp rằng họ
“đã từng đóng kín cửa nhà, chửi rủa Ngô Đình Điệm”!

Quả tình tôi chẳng thấy chút hứng thú nào ‘góp ý’ với ông Albert Trần, bởi lẽ chính ông đã vấp phạm những gì mà Hòa Thượng Thích Quảng Độ đã lưu ý trong Thông Tư số 007/VHD/VT, ngày 17.01.2010: ngôn từ thiếu lễ độ(…) cung cách bất lịch sự”, sử dụng danh từ đao to búa lớn, mạt sát người không cùng chí hướng với mình, chẳng hạn như, Ngô Đình Diệm
“bán nước”, “dụ (vô) đạo”,v.v…
Tôi chỉ muốn hỏi ông Albert Trần: ông có đi lính và có đánh đấm gì với VC chăng? Năm nay ông được bao nhiêu tuổi đời rồi? Thời Đệ I Cộng Hòa, ông mấy tuổi nhỉ? Riêng tôi thì chẳng giấu chi ông, thời ‘Ngô Tổng Thống’, tôi chỉ là một chuẩn úy trừ bị, 28 tuổi, đi hành quân ở các vùng Phú Thứ,Thùng Thư, An Sơn, An Điền (Bình Dương) -với quân trang, quân dụng thời đó chưa tân tiến lắm- thành lập ấp chiến đấuấp chiến lược. Tôi có thể khẳng định không chút do dự là quốc sách Ấp Chiến Lược lúc bấy giờ đã thực sự chận đứng sự bành trướng của MTDTGPMN, -công cụ trá hình của Hà Nội- phá vở sách lược ‘lấy nông thôn bao vây thành thị’ của CSBV, ngăn chặn hữu hiệu chúng trà trộn trong dân chúng hoạt động quấy rối chính quyền. Tiếc thay, sau khi TT Ngô Đình Diệm bị sát hại, những tướng lãnh chủ mưu đảo chánh đã dẹp bỏ quốc sách nầy, tạo điều kiện thuận lợi cho địch quân trở lại bức hại dân lành vô tội vạ và gây nhiều tổn thất cho quân ta khi hành quân, vì chúng tôi không thể dễ dàng tìm diệt địch như khi còn các ấp chiến đấu và ấp chiến lược cô lập chúng. Đó là sự thật khó chối cãi ông Albert Trần ạ!
Thế mà ông ngang nhiên ‘phán’ Ngô Đình Diệm…bán nước! TT Diệm bán nước hay giữ nước, hở ông ăn nói hồ đồ? Tôi nghĩ có lẽ chỉ có một số ít người như ông và -dĩ nhiên cả CSBVnữa- gán cho TT Diệm tội…bán nước! Ông Albert Trần ơi! Xin hỏi nhỏ: ông là người quốc gia hay phe CS vậy, hở ông? Lẽ nào ông không rõ lập trường cương quyết chống cộng, đả thực, bài phong, của vị cố Tổng Thống Đệ I Cộng Hòa? Lẽ nào ông cam tâm thui chột mắt mình để khỏi nhận ra rằng hiện giờ ai bán nước, ai cắt đất dâng sông cho Tàu Cộng? Và, trước 75 ai đã tiếp tay -nếu không muốn nói là dọn đường- cho chúng nuốt trọn miền Nam vậy, thưa ông? Phủ nhận, bào chữa cho những thành phần nối giáo cho giặc nầy, đơn thuần là…
ngụy biện!
Cũng chẳng lẽ ông không rõ hai tiếng bán nước thường đi đôi với hai chữ Việt gian? Vậy theo ông ai là Việt-gian-bán-nước đây? Trong cũng như ngoài nước, hiện nay ‘cụm từ’ Việt-Gian-Cộng-Sản rất phổ quát (universel), gần như đã thay thế hẳn danh từ Việt Cộng, ông đồng ý chứ?
Tôi rất khó quên cũng nhờ ông và các bạn “tranh đấu” của ông mà vừa cởi quân phục chưa đầy 2 năm, tôi đã phải vội vã từ giã bục gỗ và đám môn sinh, khoác lại chiến y xuất trận đương đầu với cộng quân trên đường phố Sài Gòn-Gia Định-Chợ Lớn trong đợt II tổng công kích Tết Mậu Thân của chúng. Ông ở đâu và làm gì trong tình thế dầu sôi lửa bỏng đó, hỡi ‘người hùng’ Albert Trần?
Tôi vẫn để tang muôn ngàn chiến hữu của tôi xả thân bảo vệ chính thể VNCH, nay đã vĩnh viễn nằm xuống trên quê cha đất tổ sắp bị chú láng giềng khổng lồ nuốt trửng, lớp trên chiến trường, lớp trong rừng sâu nước độc của ngục tù CS; và hơn nửa triệu đồng bào chúng ta mưu tìm tự do đã vùi thây dưới đáy biển…
Tôi hằng cầu nguyện cho anh linh họ sớm được vào cõi tịnh độ và mong ước họ hỉ xả cho ông cùng các bạn ‘đấu tranh’ xưa kia của ông!
Đọc bài “Hoan nghênh…”của ông, tôi có cảm tưởng như ông muốn thay mặt các bạn đồng chí…hướng với ông inh ỏi la làng: Ối giời ôi! Chúng nó (ám chỉ chúng tôi, những người chiến đấu bảo vệ Đệ I và Đệ II Cộng Hòa) “hiếp” tôi! Người viết sẽ trở lại mục “hiếp” nầy sau. Và…nuôi chút hy vọng mong manh rằng ông còn tí lương tri tối thiểu để đừng quá cuồng tín chụp mũ tôi là ‘dư đảng’ Cần Lao!
Tiền nhân thường khuyên nhủ: “Ăn cây nào, rào cây nấy”, “Ăn quả nhớ kẻ trồng cây”. Ông và các bạn ‘đấu tranh’ của ông thụ hưởng biết bao tiện ích của miền Nam VNCH, quả thật đã nỡ nhẫn tâm ăn cây nào đào bứt gốc cây nấy, ăn quả quyết bẻ luôn cành cây và siết cổ luôn kẻ trồng cây, khác chi bọn ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản sau nầy a-dua theo VC thảm sát đồng bào Huế hôm Tết Mậu Thân!
Nhận xét cuối cùng của tôi về bài viết ‘rỗn rãng’ lớn lối với tựa đề chạy chữ to quá tầm cỡ của ông:
Y như ông cáo buộc thiên hạ, ông đã lợi dụng cơ hội ‘hoan nghênh’ Thông Tư của HT Quảng Độ, “thừa gió bẻ măng” (chữ của chính ông xài) đá gió lái giới truyền thông ở Úc đang chờ ‘vác chiếu ra tòa’ do Giáo hội mà ông đang hùng hỗ ra sức ‘cứu giá’ đâm đơn kiện. Lẽ ra ông nên thận trọng hơn, vì nội vụ đang chờ được công lý xét xử cho sáng tỏ. Ông ‘khều móc’ kiểu nầy coi chừng ba tòa quan lớn ‘hỏi thăm sức khỏe’ ông đấy! Qua cách hành sử của ông, tôi vô cùng ngạc nhiên thấy ông còn dám hạ bút viết: “Sống trong một xã hội văn minh, với tinh thần pháp trị, ai cũng được luật pháp bảo vệ, không ai có quyền cấm đoán hoặc “bịt miệng” ai, nếu ta không làm điều gì phạm luật”! Ít ra ông cũng còn chút sáng suốt nhận ra
tự do ngôn luận tối cần cho trắng đen được phơi bày, cho chân lý tất thắng!
***
V
ới Hòa Thượng Thích Quảng Độ tôi xin thủ lễ, chắp tay vái chào cho phải phép “kính Phật, trọng tăng”, trước khi mạn phép ‘góp ý’ với quí cao tăng. Nhưng cũng xin nói rõ chỉ trọng tăng với những bậc chân tu, bất cứ thuộc tôn giáo nào. Từ bỏ hưởng thụ mọi tiện nghi vật chất trần tục (thoát tục), người đi tu, bất cứ theo tín ngưỡng nào cũng xứng đáng cho chúng ta ca tụng và thán phục sự hy sinh cao cả vì đạo pháp. Nhưng…than ôi, bậc chân tu quí như ngọc ngà, hiếm như châu báo ở thời buổi nhiễu nhương, tranh tối tranh sáng, vàng thau lẫn lộn! Chắc hẳn Hòa Thượng không nỡ nhắm mắt làm ngơ, phủ nhận thực tế phũ phàng nầy: Các vụ lợi dụng danh nghĩa tôn giáo, lạm dụng quyền uy tinh thần của các bậc tu hành làm những điều xằng bậy nhan nhãn gần như hằng ngày trên báo điện tử cũng như trên báo giấy…Cho nên giới truyền thông đã góp phần đáng kể thông tin cho dư luận quần chúng rõ biết những tệ trạng trong hàng giáo phẩm của bất cứ tôn giáo nào. Dù lắm khi giới nầy phải gánh chịu nhiều áp lực có tính chất ‘răn đe’, trù đập, hù dọa…Nhưng đó là chuyện đại sự, kẻ hèn tự nhận thấy không đủ bản lĩnh, tài năng và hiểu biết đầy đủ để lạm bàn.
Chỉ xin phép Hòa Thượng cho người viết góp vài nhận định thô thiển về một ít sự việc được nêu ra trong Thông Tư của Ngài.

Bạch Hòa Thượng,

1) Một vài từ Ngài dùng khiến tôi hơi thắc mắc: phi dân tộc, phản tổ quốc…Thú thật, không thể nào tôi không liên tưởng tới các nhóm chữ Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam, Liên Minh Các Lực Lượng Dân Tộc Dân Chủ Hòa Bình, Mặt Trận Tổ Quốc. Lẽ nào Ngài nghĩ rằng chống các ‘mặt trận’, các ‘liên minh’ ma-nớp nầy là…phi dân tộc, là phản tổ quốc? Đoạn văn nầy trong Thông Tư càng khiến tôi khó hiểu tôn ý của Ngài:
“(…) cố tâm vu cáo GHPGVNTN theo các chủ trương tiêu diệt những sinh lực dân tộc, mà Phật giáo là một, cho những viễn đồ phi dân tộc và phản tổ quốc”.
2) Những sự việc Ngài trình bày về các đức Tăng Thống rất thống thiết, bi hùng. Về đức Đệ nhất Tăng thống, cố Đại lão Hòa thượng Thích Tịnh Khiết tôi không có ý kiến, vì không đủ dữ kiện cần thiết để góp ý. Nhưng về đức Đệ tam Tăng thống, cố Đại lão Hòa thượng Thích Đôn Hậu thì, không riêng gì tôi mà đồng bào trong và ngoài nước đều không thể không biết vai trò quan trọng của đấng hòa thượng nầy trong biến cố Tết Mậu Thân tại Huế.
Riêng các sự việc liên quan đến vị Đệ tam Tăng thống mà Hòa thượng kê khai trong Thông Tư để chứng minh sự hào hùng, bất khuất của HT Thích Đôn Hậu, như:
a-“(…)băng ghi âm Đức cố Đệ tam Tăng thống kể lại thời kỳ Ngài bị Cộng sản đến chùa Linh Mụ, Huế, bắt đưa lên núi hồi Tết Mậu Thân, ép buộc đưa ra Hà Nội, cho đến giai đoạn sau 1975 Ngài lên tiếng phản đối nhà cầm quyền Cộng sản đàn áp Phật giáo”.
b-“Trong năm 1978, sau mười lần cán bộ các cấp đến ép buộc Hoà thượng ra ứng cử đại biểu Quốc hội nhưng Hoà thượng vẫn một mực khước từ”. Ajouter une image
c-“…lời đáp uy dũng của Ngài khi có người hỏi : “Hiện nay có nhiều gia đình đã dẹp tượng Phật trên bàn thờ để thờ Bác Hồ, việc ấy có đúng và nên làm không ?”. Ngài trả lời : “Việc ấy sai, Phật tử thì phải thờ Phật chứ không thờ ai khác !”.
d-“...thời Ngài bị quản thúc giữa thủ đô Cộng sản ở Hà Nội. Ngài đã khước từ đứng gác quan tài ông Hồ Chí Minh năm 1969 (…) rồi sau này quan tài ông Tôn Đức Thắng năm 1980”.

Xin Ngài cho phép tôi đặt một vài nghi vấn và đưa ra một vài nhận xét:

*Về cuộn băng nói trên, cho dù thực sự có cuộn băng đó, không gì bảo đảm tiếng nói trong băng là tiếng nói của HT Thích Đôn Hậu. Ngày nay với kỹ thuật tân tiến, ngụy tạo tiếng nói không gì khó khăn. Biết bao băng giã tiếng nói của Ben Laden! Ngay cả chuyện HT bị ép buộc đưa ra Hà Nội là chuyện không thể nào tin được khi HT là Phó Chủ tịch của LMCLLDTDCHB do CS dựng nên khi chiếm đóng Huế! Giới CSBV cầm quyền hiện nay nghe chuyện năm 1968 chúng bắt ép HT ra Hà Nội chắc cũng sẽ cười tóe phở!
Chuyện ông HT bị ‘ép’, ông Albert Trần và các bạn ‘tranh đấu’ của ông cảm thấy bị ‘hiếp’ khiến tôi muốn phì cười nhớ tới chuyện ‘ép, hiếp’ khi xưa của bà Bút Trà, thập niên 50: Bà loan tin giựt gân chuyện hoang đường một phụ nữ miệt Cà Mau lấy..khỉ! Các báo phanh phui bà dựng đứng chuyện ly kỳ nầy để câu khách cho tờ báo Sàigòn Mới. Bà nổi dóa phản pháo các báo cấu kết ăn hiếp bà. Ngày hôm sau, một tờ báo hí hóa một con khỉ ‘đè’ một người đàn bà phốp pháp, với câu phụ chú người nữ kêu la: “Trời đất ơi! Nó hiếp
tôi!”.

*Về ba ‘sự kiện’ hào hùng, bất khuất về HT/TĐH mà Ngài nêu ra, theo tôi, cũng khó thuyết phục được số đông quần chúng, kể cả quần chúng Phật tử, nhất là tuyệt đại đa số Phật tử ở Huế! Tôi nghĩ rất khó kiểm chứng sự cang cường của HT/TĐH, “dù bao gian truân, bức bách, Ngài vẫn đứng thẳng như núi (sic!) trước chế độ khủng bố…”, như Ngài viết, ngoại trừ có nhân chứng từ phía CSBV lên tiếng xác nhận. Trái lại thái độ và lập trường thiên cộng của HT thì hầu như vô phương chối cãi. Bởi vì có rất nhiều nhân chứng khắp nơi lên tiếng cáo buộc.

*Về chuyện Ngài đánh tiếng: “Giáo hội chúng tôi đòi hỏi những cá nhân, đoàn thể, đảng phái vu cáo đức Đệ tam Tăng thống, cố Đại lão Hoà thượng Thích Đôn Hậu, và hàng giáo phẩm GHPGVNTN, nếu họ tự tin họ đúng, thì phải trưng đủ bằng cớ, tư liệu cho sự vu cáo nói trên”, lời yêu cầu nầy đã được vài nơi đáp ứng rồi đây:
HUẾ MẬU THÂN: ĐƯA VIỆT CỘNG RA TÒA QUỐC TẾ.
LIÊN THÀNH (Nguyên chỉ huy trưởng CSQG Thừa Thiên, Huế)
(01/29/2010)
LTS.- Ông Liên Thành, nguyên là chỉ huy trưởng Cảnh Sát Quốc Gia Thừa Thiên, Huế phổ biến đến báo chí lời kêu gọi đồng bào Huế cùng hợp tác để đưa Việt Cộng ra tòa án hình sự quốc tế về tội diệt chủng.
Thời Báo hân hạnh đăng tải lời kêu gọi của ông Liên Thành.
Trân trọng,
THỜI BÁO
Công lý cho Mậu Thân

Hãy trả lại công bằng và công lý cho 1200 thường dân bị mất tích và 5327 thường dân vô tội bị Cộng Sản đập đầu chôn sống, bắn giết, trong Tết Mậu Thân 1968 tại Cố Đô Huế.
Đồng bào Huế xin hãy hợp tác với tôi, truy tố đám sát nhân này ra tòa án hình sự Quốc Tế về tội diệt chủng.
LIÊN THÀNH
Nguyên Chỉ Huy Trưởng BCH/CSQG Thừa Thiên-Huế
Địa chỉ liên lạc:
nguyenphuclienthanh @gmail.com
biendongmientrung@ yahoo.com
(…)
Liên Minh Các Lực Lượng Dân Chủ Dân Tộc Hòa Bình tại Huế:
- Chủ tịch : Giáo sư Lê Văn Hảo.
- Phó chủ tịch: ông Thích Đôn Hậu.
Thích Đôn Hậu là cơ sở tôn giáo vận của thành ủy viên Hoàng Kim Loan.
Thích Đôn Hậu trù trì chùa Linh Mụ, là Chánh Đại Diện Phật giáo Ấn Quang miền Vạn Hạnh.
- Tổng thư ký: Giáo sư Hoàng Phủ Ngọc Tuờng
- Phụ trách học Sinh Sinh Viên, các thành phần trí thức: Nguyễn Đắc Xuân.
Theo đài phát thanh Hà Nội, bản tin phát đi vào ngày mồng 3 Tết, tức là ngày 1tháng 2 năm 1968, thì đây là một lực lượng kết hợp “nhân sĩ, trí thức”, học sinh, sinh viên và Phật Giáo yêu nước vừa mới thành lập tại Huế, nhằm đứng lên chống đế quốc Mỹ và đám tay sai bọn ngụy quân ngụy quyền, lùng diệt, truy quét bọn ác ôn tàn binh Mỹ Ngụy, tay sai CIA.
(…) chi tiết:

1- Chủ Tịch: Ông Lê Văn Hảo, giáo sư Nhân Chủng Học, Viện Đai Học Huế
2- Phó chủ Tịch: Ông Thích Đôn Hậu Chánh Đại Diện Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất miền Vạn Hạnh.
3- Tổng thư Ký: Hoàng Phủ Ngọc Tường, nguyên giáo sư Trường Quốc Học. Đương sự cùng với em ruột là Hoàng Phủ Ngọc Phan thoát ly lên mật khu vào tháng 6/1966, với sự tiếp tay của Trịnh Công Sơn, sau vụ tranh đấu của Thích Trí Quang tại Miền Trung.
4- Phụ trách Học Sinh, Sinh Viên Giải Phóng: Nguyễn Đắc Xuân, nguyên sinh viên Đại Học Sư Phạm, ban Việt Hán. Đương sự thoát ly lên mật khu vào tháng 7 năm 1966 sau vụ tranh đấu vào tháng 6/1966 của Thích Trí Quang.
5- Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thừa Thiên Huế: bên cạnh chức chủ tịch Liên Minh Dân Chủ Dân Tộc Hòa Bình, Ông Lê Văn Hảo còn được Việt Cộng cho giữ chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thừa Thiên Huế.
6- Phó Chủ Tịch Ủy Ban Nhân Dân Thừa Thiên Huế: Bà Đào Thị Xuân Yến tức Tuần Chi, cũng là nhân tình của ông Thích Đôn Hậu
7-Đội trưởng Đội Tự Vệ Thành: Sinh viên Nguyễn Đắc Xuân giữ chức vụ Trưởng Đoàn An Ninh và bảo vệ khu phố, gọi tắt là Đội Tự Vệ Thành.
(…)
Sáu giờ sáng, khi sương mù chưa tan, trời thì lạnh và thấp, Huế bật khóc trong phẫn uất, đau đớn, khi nhìn về phía kỳ đài Phú văn Lâu: Quốc kỳ màu vàng 3 sọc đỏ không còn nữa! Thay vào đó là một lá cờ gồm 3 mảnh: Hai mảnh hai bên màu xanh nhạt, mảnh giữa màu đỏ có ngôi sao vàng. Dân chúng Huế thì cứ ngỡ là cờ của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam . Thật tình không phải vậy. Cờ MTGPMN chỉ có 2 mảnh, một mảnh màu xanh nhạt, một mảnh màu đỏ giữa có ngôi sao vàng. Lá cờ treo trên Kỳ Đài Ngọ Môn là cờ của Lực Lượng Liên Minh Dân Chủ Dân tộc Hòa Bình. Nói cho rõ hơn, là cờ của các ông Đôn Hậu, Lê văn Hảo, Nguyễn Đắc Xuân, anh em Hoàng Phủ v.v.
(…)
1968-2009: bốn mươi mốt năm trôi qua, một quảng thời gian dài cho đời người, nhưng đối với người dân Huế và thân nhân của tổng cộng 6527 nạn nhân trong cuộc tàn sát tàn bạo do Hồ Chí Minh (HCM) và Bộ Chính Trị đảng Cộng Sản gây ra, thì biến cố lịch sử kinh hoàng này vẫn còn mới, còn đau và còn rỉ máu, bởi vì: nợ vẫn chưa được trả, công bằng và công lý vẫn chưa có.
Tôi, Liên Thành, người đã có mặt trước, trong, và sau khi xảy ra cuộc chiến, viết lại mấy dòng này, như là một chút bổn phận cho những người dân vô tội và đồng đội của tôi đã ngã xuống trong Tết Mậu Thân .
(ngưng trích)

Ngoài ra, ông J. Trung Kiên cũng lên tiếng cáo buộc HT/TĐH:

Một điển hình khác là Sư Thích Đôn Hậu! người ta cũng mù mờ, hoặc úy kỵ sợ bị gán là “kỳ thị tôn giáo” nên dù biết rất rõ cũng không dám đụng chạm đến Thích Đôn Hậu, kẻ đã ngang nhiên đứng vào hàng ngũ của cái gọi là Liên Minh Dân Tộc Dân Chủ và Hòa Bình do CS Hà Nội dựng lên ngày 01/2/1968 chung với các tên đồ tể Lê Văn Hảo, Tôn Thất Dương Tiềm, Hoàng Phủ Ngọc Tường, Hoàng Phủ Ngọc Phan, Nguyễn Đắc Xuân…. Nghĩa là hàng ngũ những tên vô lại, phản bội phản phúc, nhúng tay thảm sát đồng bào Huế, Tết Mậu Thân!
Sau đó núp dưới áo cà sa, Thích Đôn Hậu lại huy động những người mê muội cấu kết cùng giặc Cộng gây ra chướng ngại cho cuộc phản kích cuả quân đội VNCH, Thích Đôn Hậu là tên tội đồ gây ra cái chết cuả Trung Tá Lê Minh Hằng và 100 chiến sĩ Tiểu Đoàn 2 Trâu Điên TQLC….( với công lao theo Cộng phá hoại đất nước, Thích Đôn Hậu đã được CS Hà Nội ban thưởng huân chương cao quý của chúng là Huân Chương Hồ Chí Minh).
(…)
Những con rối Thích Trí Quang, Thích Đôn hậu, Thích Nhất Hạnh, Thích Minh Châu, Huỳnh Liên..v..v.. liên tục diễn ra những hành vi làm “mất máu” miền nam, góp thêm công trạng cho giặc thù phương Bắc… Đỉnh điểm của sự lộ mặt những kẻ đội lốt tôn giáo là suy tôn Dương Văn Minh, dẫn đến ngày 30/4/1945!
(ngưng trích)

*Về chuyện quy trách trong biến cố Tết Mậu Thân tại Huế, Ngài viết: Nếu phải tố cáo hay quy trách nhiệm, thì phải quy trách nhiệm cho chính quyền Việt Nam Cộng hoà đã không làm tròn nghĩa vụ trong việc bảo vệ dân trong Tết Mậu Thân khiến cho khắp nơi dân chúng bị đối phương tàn sát, đặc biệt ở Huế…”, tôi thấy không ổn, vì ít nhiều phảng phất chút cường điệu muốn chạy tội cho HT/TĐH và LMCLLDTDCHB…
Hòa thượng Thích Đôn Hậu và cái Liên Minh của ông, gồm các đồ tể Văn Hảo, Dương Tiềm, Ngọc Tường, Ngọc Phan, Đắc Xuân, v.v… chẳng thể nào chối bỏ sự can dự trực tiếp vào việc tàn sát đồng bào Huế!

*Về chuyện miền Nam Việt Nam lọt vào tay CS, Ngài nhận định: “Không thể nào vu cáo hàng giáo phẩm GHPGVNTN “rước Cộng sản vào Tết Mậu Thân Huế” hay “dâng miền Nam cho Cộng sản”, khi ai cũng biết rằng hàng tỉ đô la Hoa Kỳ đổ ra nuôi một bộ máy quốc gia chống Cộng, nuôi hàng triệu binh sĩ, cảnh sát, mật vụ chống Cộng, với sự tiếp tay của nửa triệu binh sĩ Hoa Kỳ. Những tác nhân chính này đã làm gì để bảo vệ Miền Nam ? Trong khi ấy chư Tăng, Ni, Phật tử tay không khí giới, túi không tiền bạc thì làm sao có thể “dâng miền Nam cho Cộng sản” ? Chuyện mất nước không thể trút hết lên đầu đồng minh Hoa Kỳ bỏ rơi VNCH, quân dân miền Nam VN đều có phần trách nhiệm. Nhận định của Ngài, ngoài việc chối bỏ một phần trách nhiệm tiếp tay cho địch quân của một số tăng ni, Phật tử ‘tranh đấu’, trí thức ‘yêu nước’, còn tỏ lộ khuynh hướng chạy tội cho họ, y như một số cấp lãnh đạo VNCH giờ đây, nếu không trở cờ liếm tay giặc thì cũng tìm đủ mọi cách tự đánh bóng, đổ tội cho đồng minh, đồng đội để chối bỏ tư cách ươn hèn của mình ‘đem con bỏ chợ’ chạy thoát thân!

*Về câu HT/TĐH “nói thẳng” (cang cường thay!) với hai vị trong Ủy Ban Thường Vụ Quốc Hội CS (in chữ đậm trong Thông Tư): “Tình đoàn kết đó, thương yêu đó, kính trọng đó [đối với người kháng chiến, cách mạng] chỉ được 10 ngày ! Sau 10 ngày đó : tình đoàn kết xưa nay bây giờ rã hết ! Lòng thương yêu đổi thành ghét cay ghét đắng ! Sự kính trọng bây giờ người dân trở lại khinh đáo để ! (…) Phật giáo chúng tôi sống qua bao nhiêu chế độ, bị đàn áp một cách tàn bạo. Người Phật tử luôn luôn trông mong một chế độ nào cởi mở hơn, biết điều hơn, để đem lại cho họ một phần cuộc sống đã bị mất. Nhưng từ khi giải phóng đến nay, Phật giáo chúng tôi chẳng những không được trả lại một phần cuộc sống bị mất, mà lại còn bị mất thêm 30 lần nữa”, xin mạn phép Ngài cho tôi nói lên điều không những riêng tôi nghĩ mà có lẽ cũng là điều rất được nhiều quân dân cán chính miền Nam đã ‘kinh qua’ đủ mùi ca ngâm với lũ quân Bắc phương kéo tới ‘giải phóng’ họ, cùng chia sẻ với tôi: HT/TĐH cũng như TT/TTQuang cùng một số đồng chí của hai ‘đấng’, sau khi hoàn thành sứ mạng hỗ trợ cho Bắc Bộ Phủ cưỡng chiếm miền Nam, đã bị thất sủng, đâm ra ê chề, não nề chán ngán vì đã nông nổi hí hửng tưởng ‘ngon xơi’ với chế độ XHCN, nuôi mộng ước tín ngưỡng của mình biết đâu có cơ hội được biệt đãi như…Quốc Giáo! Nào ngờ chính sách ‘ưu việt’ của CS muôn đời vẫn bất biến: Vắt chanh bỏ vỏ! “Tôn giáo là liều thuốc phiện của nhân dân!”. Với CS, chỉ một quốc giáo độc nhất được phép phát triển, tồn tại: Đảng Cộng Sản. Mọi tôn giáo khác chỉ được dung thứ nếu được ‘cải tạo’ thành…QUỐC DOANH GIÁO, cốt để trang điểm hoa lá cành, ngụy tạo cho chế độ CHXHCN được tiếng trên chính trường quốc tế là có tự do tôn giáo! Thiền sư ‘vĩ đại’ Thích Nhất Hạnh cũng đã cực kỳ hí hửng thế đó với Bát Nhã Thiền Viện của Ta!

Thưa Hòa Thượng Viện Trưởng Viện Hoá Đạo GHPGVNTN,
Ngài nghĩ xem chúng ta có cần lập lại câu nói để đời của cố Tổng Thống VNCH Nguyễn Văn Thiệu:
“Đừng nghe những gì cộng sản nói. Hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm!”, “Đất nước còn, tất cả còn. Đất nước mất, mất tất cả!”…chăng?
-o-o-o-
N
hững gì tôi viết ra trong bài nầy không nhằm “đôi co” (chữ của HT/Thích Quảng Độ dùng) mà nằm trong ý hướng làm sáng tỏ một vài sự kiện thực sự diễn ra trước mắt mọi người dân miền Nam VN trước ngày 30 tháng 4 năm 1975. Các hành vi và thái độ của một số cá nhân, lợi dụng danh nghĩa hay ẩn núp sau lá chắn tôn giáo, nối giáo cho giặc phương Bắc giết hại đồng bào, tưởng đâu chẳng thể nào chối cãi được. Thế mà tới nay vẫn còn có phong trào nầy, đoàn thể nọ kiên tâm ‘cạo sửa’ các sự kiện có tính chất lịch sử , lý luận quanh co bóp méo sự việc, đổi đen ra trắng bào chữa cho những cho những ‘cá-nhân-bàn-tay-vấy-máu-anh-em-Huế’ chẳng hề biết ăn năn sám hối tội lỗi vì…chẳng còn chút nhân tính nào hết!

“Thông tư hôm nay, HT/TQĐ viết, là lần đầu tiên Giáo hội Trung ương lên tiếng, mà cũng là lần cuối cùng cất lên…”. Có nghĩa là HT khóa chặt cửa thiền. Không những tôi mà bất cứ ai muốn lên tiếng, Ngài cũng sẽ im tiếng. Nhưng, với tôi diễn đàn vẫn chưa đóng. Bởi vì, bên bênh vực cũng như bênh chống bênh vực đều ước muốn chân lý tất thắng!
Riêng tôi, tôi có chờ đợi bị phản bác đã ‘dám’ đụng tới các Thầy, với luận cứ khó lay chuyển “đụng tới Tăng là…chạm tới Phật, là phá hoại Phật Giáo” của một thiểu số đồng hoá các Sư với Đức Phật! Chính vì thiểu số quá khích nầy mà tôi đã mở đầu bài viết với Lời Phật dạy. Có nên hiểu giới tăng ni chỉ là ngón tay chỉ trăng… “kia mới là trăng”chăng?
Chót hết, tôi muốn hỏi những ai cùng cảnh ngộ, từng đổ xương máu đương đầu với quân Bắc phương, đã từng hứng chịu biết bao tủi nhục trong hỏa ngục ‘cải tạo’ của CS, đã từng vượt qua cái chết tìm đất sống tạm dung với muôn ngàn gian truân, khổ hạnh: Sau khi xông pha nơi tiền tuyến với hiểm nguy gục ngã trên chiến trường, chúng ta trở về hậu cứ không có lấy một giờ phút yên tĩnh dưỡng quân, với một hậu phương lúc nào cũng bị xáo trộn bởi những vụ xuống đường tranh đấu thì… thử hỏi “Ai ‘hiếp’ ai đây?”. Những Sư-chuyên-viên-xách-động Trí Quang, Đôn Hậu…ông Albert Trần cùng các đồng chí…hướng của ông, lũ đồ tể Văn Hảo, Dương Tiềm, Ngọc Tường, Ngọc Phan, Đắc Xuân và đồng bọn, v.v… ‘hiếp’ chúng ta hay chúng ta ‘hiếp’ họ? Có thể nào chúng ta hiểu nổi khi họ la toáng lên: “Ối giời ôi! Chúng nó ‘hiếp’ tôi!”…chăng?

Thôn trang Rêu-Phong, Xứ Tuyết, mùa đông 2010
Lê Tấn Lộc