Thursday, September 4, 2008

Lối suy nghĩ và cách hành sử...

Phiếm “loạn” (2):

Tản mạn về cung cách biểu lộ tâm tính qua

lối suy nghĩ và cách hành sử…

Phật tức tâm, Phật chứng tại lòng,
Tâm tức Phật, lòng thành có Phật.

“Câu chuyện giữa Hòa Thượng Thích Phước Huệ và Phật tử Diệu Đức. Đâu là sự thực?”. Bài tường thuật nội vụ trên Việt Luận, ngày 22.8.2008, vừa khởi đăng phần đầu đã gây phản ứng dữ dội về phía độc giả và vài người làm công việc truyền thông -Phật tử cũng như không Phật tử. Đặc biệt, một vài vị thuộc hàng tăng sĩ đã hùng hổ nhập cuộc. Ủng hộ cũng như chống đối -thậm chí hù nhát, hâm dọa, văng tục- đều có. Việt Luận, như từ trước đến nay, đã và sẽ đăng tải tất cả ý kiến từ mọi phía, tán đồng cũng như phản bác, ngoại trừ những góp ý thiếu thanh nhã, thô lổ, sỗ sàng kiểu hàng tôm hàng cá…Bởi vì, như toà soạn đã minh định ngay từ đầu, Việt Luận chỉ làm công việc tường thuật, dành quyền phán quyết đúng sai cho công luận. Và câu hỏi “Đâu là sự thật?” đã xác định ý hướng không thể phủ nhận của tờ báo: Việt Luận cũng như độc giả và các cơ quan truyền thống -thực sự làm công việc truyền thông- chỉ muốn tìm hiểu sự thật về câu chuyện phạm pháp và phạm giới giữa một tu sĩ và một nữ tín đồ, căn cứ trên một số tài liệu mà toà báo nhận được, với lời yêu cầu -và với sự cho phép của đương sự- phổ biến các tài liệu vạch trần chân tướng của một tăng sĩ cao cấp lâu nay được giới mộ đạo sùng kính như một bậc tu hành toàn thiện, với thư cam kết sẵn sàng trả lời trước pháp luật về những gì người gửi trưng ra như bằng chứng về sự thông dâm “động trời” nầy!

Tôi nghĩ đã đến lúc tạm đúc kết để tạm đưa ra nhận định trước khi tạm ngưng cuộc tranh luận “lời qua tiếng lại” giữa hai bên, bên chủ trương tiếp tục tố giác trước công luận, bên tiếp tục cổ võ bao che, khỏa lấp, xù bài…
Thiết nghĩ không cần trích dẫn dài dòng các ý kiến đối chọi giữa hai bên, vì đằng nào Việt Luận cũng đã và sẽ đăng tải, đúng tinh thần làm báo: mở diễn đàn…
Để giáo đầu, xin nêu ra đây 2 bản tin ngày hôm nay (3 tháng 9/2008)của hãng thông tấn AFP liên quan tới vụ phạm giới (đối với đạo), phạm pháp (đối với đời):
*một ở Sydney với một linh mục hồi hưu, bị truy tố và bắt giữ về 60 vụ xách nhiễu tình dục “ấu dâm” (pédophilie) mới đây và 33 vụ trước đó, mà đối tượng là các em từ 10 tới 18 tuổi, trong suốt thời gian ông hành sử chức linh mục. (Tin nầy chắc chắn các báo ở Úc nói riêng và khắp thế giới nói chung đều đã đăng tải).
*một ở Hồng Kông: «Một tu sĩ Phật giáo nhìn nhận trước tòa án Hồng Kông là đã lưu giữ những tài liệu ấu dâm tại ngôi chùa của ông sau khi Interpol phát giác ông đã “tải xuống” những hình ảnh từ một website bất hợp pháp, theo một tờ báo địa phương loan tin vào hôm thứ Tư 3/9/2008.
Ông Chow Yee-cheong, 41 tuổi, nhận tội trước tòa vào hôm thứ Ba vừa qua là đã lưu giữ 413 phút phim ấu dâm và 85 bức hình.
Cảnh sát đã đột nhập vào chùa của ông hồi tháng 5 và được ông cho biết là đã mua những dĩa và tải xuống những hình ảnh từ Internet để thỏa mãn sự “hiếu kỳ và thèm khát nhục dục” của ông, tờ South China Morning Post tường thuật như thế.
Quan tòa John Glass cho biết ông Chow đã vi phạm một tội “rất trầm trọng” và sẽ phải bị ngồi tù, đồng thời ông Chow đã được trả chi phí cho các dịch vụ cố vấn ngay tại ngôi chùa của ông.
Quan tòa cho biết ông Chow lưu giữ một số lượng lớn hình ảnh các trẻ em làm tình và các hành vi dâm ô khác.
Cảnh sát Hồng Kông đã bắt giữ ông Chow sau khi nhận được tin tức tình báo của Interpol như là một thành phần trong các cố gắng hợp tác quốc tế mà năm rồi nhờ đó một tổ chức tại Anh chuyên bán tài liệu ấu dâm trên website bị dẹp tan.
Các nạn nhân trong trường hợp này toàn là những em bé gái tuổi từ 6 lên đến 16, mà nhìn qua những hình ảnh thấy các em đang bị những người đàn ông trưởng thành lạm dụng tình dục, cảnh sát đã cho tờ Post biết như thế.»

Hai vụ nầy trong hàng trăm vụ khác được đưa ra ánh sáng và truy tố trước pháp luật, chưa kể hàng ngàn ngàn vụ khác còn trong bóng tối “được” bao che, khỏa lấp, ém nhẹm với chiêu bài “nhân danh nầy nọ” bảo toàn đạo pháp cùng thinh danh các tu sĩ, nhưng thực chất là xảo thuật tinh vi “cả vú lấp miệng em, lấy thịt đè người”, mị dân hết sức vụng về nhưng hết sức nguy hiểm vì có thể đưa đến âm mưu xách động quần chúng bạo hành người cầm bút tha thiết với nghiệp vụ truyền thông. Bởi vì nhóm chủ trương dịch vụ nầy nhắm vào các phần tử cực đoan, quá khích, cuồng tín, rất dễ bị lung lạc. Tôi nghĩ rằng ai đã có dịp chứng kiến phản ứng của một ít người vốn không hề có thành tích hay triệu chứng hung hăng bị đám đông lôi cuốn trong các vụ bạo động, dấy loạn (émeute) sẽ thấy rõ mức nguy hại của việc kích động, rỉ tai xúi bẩy đám đông mất tự chủ đốt phá…

Trở lại mục tiêu của bài viết -tạm đưa ra nhận định trước khi tạm ngưng cuộc tranh luận- xin chuyển một số câu hỏi dưới đây tới quí ngài lập luận khó hiểu rằng đưa ra trước công luận những vụ phạm giới, phạm pháp của vài vị bất xứng trong hàng giáo phẩm hay trong giới tăng sĩ là đả phá Công giáo hay Phật Giáo:
1- Trước 2 sự kiện bất chính được phanh phui trong 2 bản tin mới đây của AFP, giáo dân hay phật tử sẽ hoan hỉ có người “làm sạch đống rác nặng mùi” trong giới tu sĩ hay là cảm thấy bị xúc phạm trong tín ngưỡng của mình? Họ cảm thấy được giải thoát khỏi những lo âu, hồi hộp trước viễn tượng con em mình có thể là nạn nhân của những kẻ bị tình dục ám ảnh (obsédés sexuels) những tay chuyên săn mồi tình dục (prédateurs sexuels) luôn tìm mọi cách thỏa mãn những thác loạn dục tính (aberrations sexuelles) của mình nhưng lại ẩn núp sau làn áo an toàn, khả kính “nhà tu” hay là họ xả thân binh vực những con sâu làm rầu nồi canh, rồi đâm ra căm thù, tìm cách triệt hạ những người tố giác các tệ đoan xã hội?
2- Tố giác một linh mục “lệch lạc”, một sư ông “săn mồi” là phạm tới Đức Phật, tới Thiên Chúa sao, hở quí vị “bảo hoàng hơn vua, công giáo hơn cả Đức Giáo Hoàng”? Xem nào! Chẳng lẽ quí vị cả gan đồng hóa ông Sư với Đức Phật, ông Cha với Thiên Chúa? Ông Sư chỉ làm Phật sự hướng dẫn thiện nam tín nữ noi gương Phật qua Kinh Phật. Ông Cha chỉ làm công việc mục vụ hướng dẫn tín đồ đến với Chúa qua cách sống theo Phúc Âm thôi. Gọi là Sư vì sư làm phép qui y nhân danh Đức Phật cho tín đồ trở thành Phật tử. Gọi là Cha vì cha nhân danh Cha và Con và Thánh Thần ban phép thanh tẩy cho giáo dân trở thành con cái Chúa. Chứ thực ra Đức Phật đối với phật tử, Thiên Chúa đối với người công giáo, mới đích thực là Bậc Thầy chính danh! Chớ nào phải Ngài Thượng Tọa hay Ngài Hồng Y đâu! Dám đưa ra luận chứng “đụng tới Cha là đụng tới Chúa, đụng tới Hoà Thượng là đụng tới Phật” thì…mới đúng là phạm sự thánh, mới thực sự đắc tội phạm thượng “trần tục hóa thánh thần, thần thánh hóa trần tục” đấy quí ngài “xả thân bao che” ạ!
3- Nữ thí chủ Diệu Đức đắc tội vì phạm giới gian dâm với Đại Lão Hòa Thượng Thích Phước Huệ. Dư luận chắc chắn lên án gắt gao người phụ nữ đã có chồng còn ngoại tình, mà lại thông gian với một “đấng tu hành” nữa, rồi lại làm rùm beng lên khi bị ruồng rẫy, bất chấp danh giá của gia đình. Nhưng bà chỉ là một phật tử thường. Tội của bà, bà chỉ phải trả lời trong lãnh vực đời nhiều hơn trong lãnh vực đạo. Vả lại bà đã cất tiếng xin lỗi toàn thể phật tử. Nhưng vị đại lão hòa thượng kia không thể vô tội vạ, trái lại còn vạn lần đắc tội dan díu với một nữ tín đồ đã có gia đình. Nếu ngài là nạn nhân của một chuyện vu oan dóa họa thì ngài phải có trách nhiệm lên tiếng cải chính. Bằng không thì, ngoài việc trả lời về hành vi phạm giới “động trời” của mình trước Quyền Lực Thiêng liêng của Phật Pháp, trước tập thể con Phật mà ngài là đấng “thượng toạ” -ngồi trên. ngài còn phải trả lời trước công luận về hành vi bất chính của một bậc tu hành. Đó là chưa kể ngài còn phải chịu trách nhiệm trước Công Lý của Xã hội loài người về hành vi phạm pháp phá hoại gia cang cùng lúc với người đàn bà ngoại tình, nếu người chồng đau khổ kia thưa kiện. Xin hỏi quí ngài “bao che”: Nếu đại lão hoà thượng không đủ dữ kiện đưa ra lời minh chứng mình vô tội thì, theo lẽ công bằng, một khi nữ thí chủ kia đã nhận lỗi, ngài phải có bổn phận lên tiếng xin lỗi, nếu không với công luận thì ít ra cũng với giới Phật tử. Đúng không? Hay vì ngài là Thượng Tọa nên được miễn?
4- Chẳng hay quí ngài “muốn khoả lấp” đã trưng ra được bằng chứng cụ thể, khoa học nào, do các chuyên viên pháp định kiểm chứng là các hình ảnh cùng bút tích về vụ Diệu Đức-Phước Huệ là ngụy tạo, là gán ghép chưa? Nếu chưa thì quí vị quá hấp tấp đến độ nông cạn, cường điệu khi quả quyết, ngay trang đầu, chạy tít lớn (gros titres):“Bà Diệu Đức với thủ đọan cực kỳ thâm độc: tự bêu xấu mình để hại người”… “Nhiều tấm hình ghép không phải là hình thật! (…) Bà Diệu Đức đã nói dối”(Chiêu Dương #5960, Thứ bảy 30.8.2008). Cho hay, có nhiều phương cách bao che, khoả lấp, xù bài bảo vệ “đối tượng nhất bộ nhất bái”của mình, nhưng vội vã quá sẽ lộ tẩy ta cực kỳ hăng say cứu giá, đâm ra khó coi, lố bịch nữa là khác!
5- Không hiểu quí vị “tấn công” nữ thí chủ Diệu Đức cảm nghĩ thế nào khi đọc “Thư gửi bà Diệp Hoàng Nga của Thượng Tọa Thích Viên Chơn” đề ngày 2 tháng 9/2008, chứ cá nhân tôi, tôi phát run…dùm cho người nhận thư gửi nầy. Bởi vì cái mũ Ma Vương phá hoại Phật Giáo nó to lớn đến độ có thể chụp hết mọi cái đầu đã đả động tới “danh dự” của HT/TPH vì, theo Thượng Tọa chạm tới Hoà Thượng là chạm tất cả phật tử, là đả phá Phật Pháp! Ô hô! Ô hô! Chả nhẽ T.T. dám bạo miệng đồng hoá vị H.T kia với Đức Phật? Còn luận chứng nào phủ chụp trơ trẽn hơn nữa chăng? Dám hỏi T. T. Thích Viên Chơn , Đức Phật có bao giờ chấp nhận trong hàng ngũ tăng ni những phần tử phạm giới trầm trọng đi thuyết pháp, truyền bá tư tường Phật giáo, mà một trong răn giới tuyệt đối là…diệt dục chăng? Câu trả lời sẽ là cả Phật lẫn Chúa đều chẳng thế dung dưỡng những thành phần còn nặng mùi tục lụy như thế trong hàng ngũ những bậc chân tu đi rao giảng đức tin. Trái lại, che chở, dung nạp các phần tử vô hạnh như thế mới thục là rủ Ma Vương đến quấy rối đạo hạnh, khuyến khích bọn quỷ đến phá nhà chay đấy quí Thượng Tọa!
6- Đọc bài “Tình pháp duyên tăng của cận sư nữ Diệu Đức” của ông Thiện Anh Lạc (chữ in nghiêng là của tác giả) tôi lại toát mồ hôi lạnh. Dám hỏi tác giả ngụ ý gì khi gán cụm từ cận sư nữ cho nữ thí chủ Diệu Đức? Tôi không am tường tiếng Hán Việt, nên đoán mò DĐ, cận vệ nữ của sư. Hiểu nôm na người phái nữ vừa hầu cận vừa bảo vệ sư . Chữ cận nó khiến tôi không thể không nghĩ tới chuyện gần gũi giữa hai chữ do chính tác giả đặt kề bên nhau: sư+nữ. Một bên là nam, một bên là nữ. Nếu kề cận nhau mà không phạm giới “hữu cơ” thì phải có một quyền lực tinh thần cực mạnh ngăn giữ họ đi chệch đường tu, thường xuyên nhắc nhở phương vị pháp qui của mỗi người để họ tự giác tuân giữ triệt để giới răn. Trong mọi đoàn thể tôn giáo lớn đều có những trường hợp nam nữ cùng sinh hoạt giáo sự và hoạt động xã hội mà không xảy ra xì-căng-đan nào cả. Cũng như rất nhiều tăng và ni, cha và soeur kề cần nhau mà vẫn giữ được sự thanh trong. Nào phải đâu lúc nào lửa gần rơm đều bốc cháy. Vấn đề là đức tin và ý chí tuân giữ luật tu có mạnh mẽ chăng. Đức trọng thì quỷ thần kinh, cổ nhân vẫn thường xác quyết như vậy. Thế thì chuyện xảy ra giữa cận sư nữ Diệu Đức và cao tăng Thích Phước Huệ, cả hai đều phải lãnh nhận hậu quả của sự đồng tình sa ngã của họ. Đôi bên đều phạm giới. Cho dù ông Thiện Anh Lạc có lập luận rằng cận sư nữ Diệu Đức rù quyến vị cao tăng đi nữa thì sự việc HT/TPH sa ngã vào vòng tục lụy không thể biện giải quanh co để gỡ tội cho ngài. Bởi vì hơn ai hết nhà sư dư thừa sức mạnh tâm linh để kháng cự sự lôi cuốn và khuyên giải người nữ bỏ ý định dan díu tội lỗi. Trong bài của T.A.L. tôi có cảm tưởng rằng ông chỉ qui tội cho cận sư nữ DĐ. Và các lập luận của ông cho thấy một tâm tính (mentalité) quá Macho.

Có lẽ những trao đổi trên đây của người viết không làm hài lòng một số vị đã lên tiếng góp ý trong vụ “Tình pháp duyên tăng…” [chữ của T.A.L.] đã gây chấn động vang dội khắp nơi, không riêng gì ở Úc.
Trở lại hai sự việc gần đây, khi một linh mục hồi hưu ở Sydney và một ông sư ở Hồng Kông bị bắt giữ và truy tố, Giáo hội ở hai nơi đó có la toáng lên là Công Giáo hay Phật Giáo bị hạ nhục, bị “bêu diếu” không?
Trước đây, khi nổ ra các vụ truy tố các linh mục xách nhiễu tình dục, Tòa Thánh Vatican có la ầm lên thiên hạ phá hoại Công Giáo chăng? Và gần đây, Đức Giáo Hoàng có lên tiếng xin lỗi giáo dân tại ĐHTTG tại Úc vừa qua về các “lệch lạc” của một số tu sĩ chăng?
Giáo quyền có xen vào được công việc xét xử theo luật định của chính quyền trần thế chăng?
Tại sao chuyện DĐ-PH lại gây ra tranh cãi ầm ỉ, mà lớn tiếng nhất vẫn là tiếng của nhóm muốn khỏa lấp, muốn xù bài!
Có nhiều nguyên do, dễ thấy có, khó thấy có mà chẳng thấy vì ngụy trang quá tinh vi cũng có luôn. Nhưng tựu trung, tất cả đều xuất phát từ tâm tính (mentalité) của người Việt chúng ta, vốn ít nhiều thấm nhuần lối suy nghĩ, cách nhìn sự việc, cách đặt và giải quyết vấn đề đưa đến cách hành sử theo tập tục rất đông phương, đúng hơn, rất ư là Việt Nam: Tốt khoe, xấu che! Kính lão đắc thọ! Dỉ hoà vi quý! Phép vua thua lệ làng; rõ nét nhất là sắc thái quá “địa phương”, cái mà tây phương gọi là luân lý gác chuông (morale de clocher): cái gì của ta, phe nhóm ta, địa phương ta, tôn giáo ta, v.v… đều nhất hết!
Từ đó người viết muốn nêu lên câu hỏi sau đây: Người Việt hải ngoại chúng ta đang định cư và sinh sống trên các quốc gia tự do, dân chủ pháp trị. Con em chúng ta dù muốn dù không cũng phải hội nhập với môi trường sinh sống hiện tại của chúng ta, đặc biệt là những con em sinh ra ở hải ngoại.
Liệu chúng ta có thể mang cái mentalité tốt khoe xấu che trao truyền cho chúng trong một xã hội mà mọi sự việc phải thông suốt (transparence), phơi bày minh bạch. Che giấu, ém nhẹm, không thông tri đầy đủ những gì người dân cần biết là phạm pháp và phải trả lời chẳng những trước công luận mà nhiều khi còn trước pháp luật.
Liệu chúng ta có thể thuyết phục chúng, với chiêu bài tốt khoe xấu che rằng; “Hãy làm những gì ta nói, đừng làm những gì ta làm” chăng?
Đã đến lúc nhận chân cái tâm tính (mentality) xa xưa của chúng ta đã lỗi thời, đã bất thích ứng với hoàn cảnh và môi trường sống hiện nay của Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại chưa?

-Lê Tấn Lộc-






No comments: