Thursday, July 31, 2008

Từ Kỳ đà Kỳ cục sang Kỳ khôi tới Kỳ…nhông!




Nhân đọc một bài phóng sự

Từ Kỳ đà Kỳ cục sang Kỳ khôi tới Kỳ…nhông!

Mọi việc khởi từ một buổi sáng mát trời, có chút nắng le lói:
Một điện thư bất chợt đáp xuống mail-box của tôi với cái tít gồ ghề “Tôi về Việt Nam để biết rằng mình có một quê hương”! Tưởng đâu bảng tuyên ngôn “kiếu nước” của đám chí (sỉ) đỏ -chớ có nói lái- đao to búa nhớn hô hào về Việt Nam hùn hạp kiếm ăn, dưới chiêu bài dỏm “hoà hạp hoà rải rân tộc” đang ngo ngoe dựng cờ khởi nghĩa như “thành fần thứ ba tái bản”, dưới trướng của Ô-Trọc-Sư VÔ HẠNH hoàn tục, một Lỗ Trí Thâm tái sinh và còm-pa-nhi! Ngờ đâu lại là chuyện “pi-lót-thót” (pillow talk) -thì thầm bên gối chiếc- của chị đờn bà số 2 cũ, người vợ thứ 2 cũ của ông tướng cũng số 2 cũ của VNCH trước đây, ông tướng “Thích-Mắm-Tôm-tử-thủ-bố-láo”, tiên chạy làng, hậu quay về quì mọp Bắc Bộ Phủ xin tạ tội… đã bỏ lại hũ mắm tôm chưa kịp xơi, trong lúc vội vã bỏ chạy sau khi hô hào đồng bào “bám trụ” quê hương đến hơi thở cuối cùng!
Xem ra bà phó-tồng-ngồng cũng ghiền mùi mắm tôm dữ đa! Chả nhẽ phòng trà Văn(g) Nghệ (14 Lam Sơn, Phú Nhuận) dưới chế độ XHCN được xông hương…mắm tôm ư?


Thiên hạ đồn rằng -nhưng cũng có “cơ sở” lắm- bà “đệ nhị” mắc “chứng động cởn” (nymphomanie), ưa thích “quăng bắt” tình nhân thuở còn xuân sắc. Tới lứa tuổi trổ đồi mồi vẫn còn ham săn mồi, nên nàng mang hổn danh “phó tòng-Tống” -Ó đen Ó đỏ Ó biển gì đó- săn luôn cả Ó Phi-líp-pin, Ó đơ-dèm-cùi-bắp-giao-chỉ-bay-đêm!
Thiên hạ cũng đồn rằng -cũng có cơ sở đấy- bà chẳng có tú tài tú tiết tây ta chi cả, đỏ đen hà rầm, quyên tiền mần việc thiện bị thiên hạ lánh mặt từ chối, sợ bị quyên luôn thứ khác, vân vân và v.v…Nhưng đây là chuyện riêng -chuyện bí mật phòng the- của bà phó-phô-trương, đờn ông như tôi không tiện chỏ mũi vào, tránh rủi ro mùi mắm tôm bám vào quần áo, ngầy ngật khẩy đờn lạc điệu, thân bại danh liệt! Vả lại đờn ông con trai hành sử như thế chẳng hào hiệp chút nào. Dù rằng vụ thiên hạ đồn rằng nầy, tôi có tài liệu mang chữ ký của một số người cầm bút có tên tuổi, do các thân hữu chuyển cho tôi…
Xin cho tôi miễn đi sâu vào “chuyện dài nhân dân tự vệ” nầy, để chỉ tập trung vào ghi lại các góp ý của văn, thân hữu về chuyện nữ (la) sĩ về chiều Đặng Tuyết Mai đang chực chờ le lói…

Sau khi đọc bài viết vừa bản tin, vừa phóng sự, vừa phỏng vấn, tôi chuyển cho một số thân hữu và cho toà soạn các báo tôi đang cộng tác. Không phải đợi lâu, cả một trận mưa mail tràn ngập PC tôi. Ý kiến phản ứng mãnh liệt dồn dập. Một vài mail chỉ dẫn tôi vào một số website tham khảo nhiều tiết lộ rất ly kỳ về “đấng” ca sĩ cận kề “thất thập cổ lai hi”…Chắc chắn bài viết nầy của tôi sẽ sanh sau đẻ muộn: có lẽ vô số bài viết đã lên mặt báo hoặc được tung lên Net khi ngòi bút tôi chạy tới đây. Nhưng tôi không còn sự chọn lựa nào khác ngoài việc tiếp tục viết. Bởi lẽ tôi cảm thấy có nhu cầu chia sẻ niềm uất nghẹn của một số anh em chiến hữu năm xưa và bây giờ.
Lẽ ra tôi không nên “đụng” tới một người dẫu sao cũng đã có thời cùng chiến tuyến với mình, lại là người nữ phái nữa. Nhưng sức chịu đựng của con người trần tục không thể không có giới hạn. Tuy nhiên, tôi sẽ không đi sâu vào tình tiết bài viết của Quỳnh Lệ. Các phát biểu hổ lốn của bà Phó Kỳ sẽ được nhiều cây viết khác có tầm cỡ hơn tôi mổ xẻ, như Đào Nương, Nguyễn Đạt Thịnh, Văn Quang v.v…Trừ trường hợp không thể tránh tôi mới “chạm” tới vài việc quá lố của mỹ nhơn thôi. Kỳ dư, tôi muốn nhân cơ hội nầy tổng hợp vài trao đổi quan điểm giữa những anh em đã hết sức phẫn nộ trước những biểu lộ bất xứng của bà cựu Phó…

Trước đây, tôi có viết một bài mà không báo nào dám đăng vì sợ “bể nồi cơm”. Bài viết tựa đề Hát hỏng hụt hơi hỗn hễn hò hét, có đoạn tôi viết:
“ Anh thử nghĩ, nếu ở Việt Nam, cách đây 40 năm, lúc anh và tôi trên dưới 20 tuổi, chúng ta thấy ông bà nội, ông bà ngoại mình nhai trầu bõm bẽm, thượng đài ca múa thì anh và tôi có muốn độn thổ chăng?...
Bây giờ cũng vậy thôi, con cháu anh và tôi thấy chúng ta leo lên sân khấu trổ tài ca hát, liệu chúng có tránh khỏi bị lợm giọng, nổi da gà chăng? Nói chi tới chúng chứng kiến ông bà cố, ông bà sơ chúng bon chen nhảy lên sân khấu, lấn lướt, xô đẩy, giành giựt nhau cái microphone quái ác để hát hò cho bằng được, giễu dở cho bằng được! Có bao giờ anh nghĩ chúng có thể tự hỏi ông bà, cha mẹ ta đã bị con gì cắn chăng?”
Không ngờ hôm nay có người một thời là mệnh phụ phu nhân “nhung gấm lụa là”, nay đã “tan tác như hoa giữa đường” nhưng vẫn còn được chút vinh hạnh làm bà nội bà ngoại, lại cả gan lôi cái thân xác mang nhiều dấu vết tàn phá của thời gian không thể nào chối cãi được nữa -dù vẫn thường xuyên tu sửa nơi các thẩm mỹ viện- lên bục trình diễn múa may quay cuồng, lả lơi buông lời ca tình tứ kích xúc trẻ con và bô lão tận quê nhà!

Người đầu tiên phản ứng mạnh là một chiến hữu trẻ tuổi đang chăm sóc một tờ báo và một trang Web cho Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn Cộng Sản tại Hamburg.
Anh viết:


Thân gửi anh Lộc,
Kính gửi quý anh chị trong e.mail được anh Lộc gửi kèm theo mail nầy,

Như tôi đã có lần " tâm sự " cùng anh Lộc, tôi là một hậu bối, sanh sau đẻ muộn.Thật ra, tôi không có mối thù riêng với CSVN. Nhưng vẫn có mối thù chung như tất cả quý vị. Cũng như bà Đặng Tuyết Mai. Ngày tôi vượt biên (một mình), tôi còn " bé tí´", chưa biết thù hận, mặc dù tôi cảm nhận được hình ảnh 30. 04. 75 .Khi được định cư tại đệ tam quốc gia và tới khi " trí thông minh " phát triển, đồng thời tham gia các công việc xã hội của các Hội đoàn địa phương tôi mới thực sự tìm thấy "mối thù không đội chung trời" với CSVN trong tôi. Và 28 năm nay tôi chưa về Việt Nam 1 lần. Tại sao?
Những Ông Bà tai to mặt bự khi xưa, nay lại đùng đùng đổ nhau về Việt Nam. Lắm người chỉ muốn về thăm nhà. Về Việt Nam 4 tuần, thăm nhà đượcc 2 hay 3 ngày ?Tôi không hiểu nổi, những thành phần được gọi là Trí Thức trước 75 đã bỏ quên Lương Tâm của họ đâu rồi? Tôi -một hậu sanh tiểu bối- tôi hiểu được, khi tôi trốn khỏi Việt Nam là: TÔI KHÔNG CHẤP NHẬN CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI ĐẢNG TRỊ CỘNG SẢN VIỆT NAM.
Và khi nào cái đảng nầy còn cầm quyền tại Việt Nam, tôi nhất định không trở về Việt Nam. Không thể hy sinh một chút xíu về mình (về VN chơi), thì làm sao có thể hy sinh cho Chính Nghĩa và Đại Cuộc ???Bà ĐTM nói: "Tôi về Việt Nam để biết rằng mình có một quê hương "…Tôi không về và còn hàng triệu người không về....những người nầy không biết mình đang có một quê hương hay sao?
Tôi cảm thấy xấu hổ với Cha Ông , với Tiền Nhân đã dày công dựng nước và giữ nước... các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã trả nợ non sông bằng tính mạng và ngay cả gia đình của mình....

Kính
Lê Ngọc Tùng
Hamburg, Germany


Vừa xúc động, vừa “xấu hổ” trước nghĩa khí của người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết, tôi vội vã trả lời:

Anh Ngọc Tùng thân mến,
Nếu anh theo dõi lộ trình các thân hữu chuyển bài viết kiểu ngồi lê đôi mách, nhằm mục đích thỏa mãn nhu cầu sô-ốp 100% của một giai nhân ở buổi hoàng hôn của cuộc đời, đã có thời trao duyên nhằm tướng cướp hạng cá kèo, xuất thân đứng bến xe hơi, nhờ thời cuộc và vận may có dịp bay bổng trên mây xanh với bộ đồ bay nặng mùi cải lương "Đàn chim sắt" của ông Bảy Cao, chủ gánh hát Hoa Sen năm nào...để rồi sẵn trớn "trai vô lại, gái lẵng lơ" choàng vai nhau vất vưởng nhào lên ngôi nhân vật số 2 của VNCH thì... chắc anh phải rõ những thân hữu chuyển cho chúng ta bài viết "thiếu trưởng thành trí tuệ, thiếu chính chắn lương tri" (vừa có tính cách "đánh bóng" vừa tạo cơ hội cho "đệ nhị phu nhân đã quá date" bộc lộ những "khắn khít" nặng phần trình diễn với "một quê hương") đã phải từng phen lợm giọng thế nào!
Và tôi nghĩ rằng tôi đã đạt mục tiêu gây phẫn nộ nơi anh, một sự phẫn nộ phải có đối với người liêm sĩ, biết tự trọng -một sự phẫn nộ mà tôi không ngần ngại cho là "thánh thiện" (une sainte colère)!
Tôi cũng chắc chắn là những thân hữu có tên trong điện thư tôi chuyển cùng lúc với anh sẽ phản ứng.
Có lẽ anh cũng rõ là những người nầy thuộc giới truyền thông (Việt Luận-Úc, SàiGòn Nhỏ-Hoa Kỳ, Blog LTL-KT) và họ là những người chẳng thể nào ngửi được chế độ Bắc Bộ Phủ Việt-Hoa nói riêng và mọi chế độ CS trên thế giới nói chung.
Nồi nào úp vung ấy, ngưu tìm ngưu mã tìm mã, chàng vô loại -"Kỳ...nhông" thì nàng không thể nào không đổi màu da xoành xoạch được, phải không?
Nếu anh đọc lại lần nữa các bài phù phiếm luận 1,2,3 thì anh rõ lập trường không bao giờ thỏa hiệp với CS của tôi. Và đó cũng là lập trường chung của nhóm thân hữu chúng tôi, trong đó có anh, Lê Ngọc Tùng
Vì anh cho biết lúc xảy ra đại họa 30.4.75 anh còn bé tí, tôi xin cho anh rõ điều nầy -mà tôi nghĩ có thể anh cũng dư biết -sau 75, những tai to mặt bự, những tên hưởng nhiều đặc ân, đặc quyền, đặc lợi nhất của VNCH là những tên nham nhở hâm hở trở cờ nhanh nhất. Và cũng là những tên làm ăng-ten đắc lực nhất cho bọn cai tù VC trong các trại "cải tạo" cũng như ở phường khóm.
Đáng kể hơn hết là những tên trí thức khoa bảng "đặc-công-nằm-vùng-điềm-chỉ-viên", điển hình là nhóm 3X (Xạo-Xảo-Xỏ Lá) Hoàng Phủ Ngọc Tường, Lữ Phương, Lý Chánh Trung, Nguyễn Trọng Văn, ế-xết-tê-ra... còn nhiều nữa không kề hết ra...Nổi bật nhất hiện nay là "đôi trái tai gai sắc" Mai-Kỳ-Nhông...Mốt-Kỳ-Đà!

Lần nầy thì d ứt khoát tôi phổ biến rộng rãi toàn bộ điện thư nầy cho các thân hữu của chúng ta. Tôi sẽ đề nghị Việt Luận đưa nội vụ lên trang báo. Tôi tin chắc Đào Nương sẽ lên tiếng trên SàiGòn Nhỏ. Và tôi sẽ tung lên blog LTL cho đám cựu môn sinh của tôi tại quê nhà có thể xem.
Tôi cũng lấy làm tiếc bài "Một sỉ nhục cho ai?", "Vô tình sai sót hay cố ý bóp méo?", "Nghĩ mệt nghỉ trong mùa hè" chưa được xuất hiện trên trang Web của Dân Việt để đồng bào bên Đức có dịp nhận diện một số khuôn mặt "trí-thức-mộng-du-theo-voi ăn bã-mía".
Nói như nhà văn Nguyễn Mộng Giác, Mai-Kỳ-Nhông, chẳng qua thuộc loại "động đậy cho người ta khỏi quên thế thôi"!
Thân ái chào chiến hữu trẻ tuổi nhưng cương nghị,
-LTL-

Người chiến hữu trẻ cũng nhanh chóng trả lời:

Thân gửi anh Lộc,
Rất cám ơn anh đã bỏ thời gian viết lời tâm tình. Nếu anh có thời gian (hay các quý vị trong Mail được kèm theo đây ) viết mộtt bài " đục " Bà ĐTM thì hay quá.
Quan điểm của tôi là lấy Tình Thương làm căn bản để mở rối các vấn đề, nhưng nó vẫn có giới hạn. Đối với những " loại " không thành thật như Bà ĐTM (cũng như Việt gian NCK v.v...) chúng ta không thể dùng tình thương mà đối xử. " Đục được cứ đục . Đục cho đến khi nào không ngẩng mặt lên được ....vẫn đục tiếp.
Trong tất cả các tội lỗi, có tội đáng được và có tội không đáng được tha. Tội bán đứng anh em mình và tội quên mình là con dân VNCH là những tội không đáng được tha thứ.
Cuộc chiến nào cũng có sự hy sinh. Nếu cần -nói nghe rất vô nhân đạo và tàn nhẫn- (theo ý riêng của tôi) chúng ta phải cắn răng mà hy sinh 1 hay 2 thế hệ (tại VN) để rút ngắn con đường tiêu diệt Giặc Cộng. Sự cắn răng hy sinh mà tôi muốn nói là : KHÔNG GỬI TIỀN VỀ VIỆT NAM VÀ KHÔNG GIÚP ĐỠ MỘT ĐỒNG MỘT CẮC NÀO CẢ VÀ KHÔNG DU LỊCH VỀ VIỆT NAM .
Tiếc rằng đây chỉ là điều không tưởng !!!(?).

Thân kính
Lê Ngọc Tùng


Rất “ấm lòng chiến sĩ”, tôi viết ngay cho người bạn trẻ chưa một lần giáp mặt:

Anh Ngọc Tùng thân,
Rất cảm động trước những lời khí khái của anh. Đáng làm gương cho một số đông các niên trưởng hiện nay đang chao đảo, mất hết hào khí của bậc nam nhi chi chí.
Những người nghĩ như chúng ta càng lúc càng ít. Nhưng vẫn còn đấy anh. Và những chiến hữu nầy của chúng ta chắc chắn khi đọc những giòng chữ nầy của anh cũng thấy ấm lòng chiến sĩ đôi chút...
Đồng ý với anh về khoản ĐỤC đối với đám người không thể dùng tình thương mà đối xử, nhất là cái đám luôn chực chờ xin làm con nuôi của Bắc Bộ Phủ Việt-Hoa ĐỎ...
Cũng tán đồng với anh về mục BA KHÔNG.
Anh yên chí, trong nhóm chúng ta sẽ có người viết về quái nữ ĐTM...
Xin ghi lại đề nghị của một văn hữu gửi cho tôi:
«Tôi nghĩ anh nên viết một bài về mụ ĐTM nầy. Nhất là câu nói “Tôi về VN để biết mình có một quê hương”! Vậy thì ai đã làm chúng ta mất quê hương? Cả hai vợ chồng “hết ý kiến” Mai-Kỳ-Nhông nầy, ngày nào còn lãnh đạo và làm mất nước -không biết nhục- bây giờ sang đây chỉ vì một chút bã danh lợi đã làm mất hết danh dự của người lính» -A.D.-
Thân mến,
LT L

Và việc trao đổi quan điểm tiếp tiếp tục:

-Cám ơn anh Lộc đã quá coi trọng em. Em nghĩ rằng sự suy nghĩ của em và việc làm hiện tại, sự dấn thân phục vụ Cộng Ðồng là một sự hết sức bình thường cho một con người Lưu Vong.
Khi nghĩ đến những chiến sĩ đã hy sinh, những Thương Phế Binh giờ đây còn không bằng phó thường dân tại quê nhà. Chúng ta, những người may mắn còn sống và còn được vô cùng sung sướng bên gia đình, hạnh phúc, bình an và nhất là cái hạnh phúc được hít thở không khí thật sự tự do, dân chủ trong khi hơn 80 triệu người dân đang lầm than (dĩ nhiên không nói đến những thành phần con ông cháu cha và những người nhờ trời đổi gió giờ có chút may mắn v.v..) ..sáng cháo…chiều chưa biết lấy gì để no bụng và sống trong sự tối tăm không hy vọng.

- Càng lúc tôi càng thấy gần người bạn vong niên Tùng, dù chúng ta người bên nầy Đại Tây Dương, người bên kia...Ngày xưa, Rodrigue, một nhân vật trong bi kịch Le Cid của Corneille đã trả lời thái độ khinh khỉnh ,kẻ cả của đại lão công thần Le Comte, đối thủ của Don Diègue, cha mình bằng câu nói để đời: "Je suis jeune, il est vrai...Mais la valeur n'attend point le nombre des années!" (Tạm phỏng dịch: Tôi còn trẻ , đúng vậy...Nhưng giá trị chằng hề chờ số tuổi chất chồng cao!"...Và tôi thành thật nghĩ rằng câu xác quyết nầy ứng dụng hoàn toàn với Ngọc Tùng.
Tôi kể chuyện thật 100% sau đây cho Ngọc Tùng suy gẫm: Sau khi bài viết QHRB của tôi lên mặt báo, một cựu nữ sinh trường trung học Trịnh Hoài Đức (Bình Dương) nhờ toà soạn tờ SàiGòn Nhỏ giúp liên lạc với tôi để xin tôi nghĩ cách đem thanh gươm của cố SVSQ/VBQG từ VN sang Hoa Kỳ, để Hội AH/VBQG/ĐL (Đa Hiệu) vinh danh người quá cố. Công việc đang được kín đáo xúc tiến. Trong câu chuyện trao đổi, người cựu nữ sinh, vợ một cựu VBQG, tiết lộ đã phản ứng mãnh liệt trước thái độ của một số cựu VBQG "xuống cấp, ăn chơi phè phỡn", nếu không nghi ngờ thì cũng thờ ơ châm biếm về câu chuyện tôi kể trong QHRB liên quan tới thanh gươm nầy. Cô nói:
"Tôi thực sự muốn nôn mửa trước thái độ thiếu nghiêm túc của các anh, những người chọn binh nghiệp làm lý tưởng sống. Liên tiếp nhiều lần, các anh đang tâm vác cái thân xác tật nguyền, què quặt , đầy thương tích lãnh nhận từ những chiến công hiển hách chống Việt Cộng về quê nhà ăn chơi, du hí từ Nam chí Bắc...Rồi về lại nơi định cư tung những hình ảnh ăn chơi trụy lạc tục tiểu lên internet phô trương thành tích chơi bời của mình...Bây giờ, tôi đang cùng một số người có tâm huyết lo việc đem một di tích đề cao truyền thống con nhà võ thì các anh, các cựu sĩ quan hiện dịch QLVNCH kiêu hùng, các anh lại...xấc láo dè biễu! Khó tin nhưng có thật!!!"
Anh Ngọc Tùng thấy chưa. Tôi chỉ là một cựu sĩ quan trừ bị...

Rồi người bạn vong niên Lê Ngọc Tùng chuyển cho tôi những nhận định sau đây:

Nghĩ tới câu nói của bà Đặng Tuyết Mai : "Tôi về Việt Nam để biết rằng mình có một quê hương…" là thấy người nóng lên.
Anh Lộc cùng các anh chị thân mến,Có phải bản ngã người Việt Nam chúng ta là:
1-Dễ thờ ơ lại hay im lặng
Có những chuyện nghe (xảy ra) động trời; ấy vậy mà chỉ một vài người lên tiếng…rồi hôm sau cũng là chuyện đã qua.
Ai cũng thấy, ai cũng biết những điếu sai trái trong gia đình, trong xã hội, trong đời sống -nói riêng- và trong bối cảnh lịch sử của chúng ta hiện tại -nói chung.
Thấy mà không dám lên tiếng vì sợ mang họa vào thân. Cho em xin 2 chữ bình an…Im lặng là vàng…
2- Dễ tha thứ
Chuyện động trời như chuyện bán đứng anh em mình đã một thời cùng sát cánh chiến đấu bên nhau. Nặng tội hơn nữa là bán đứng QLVNCH . Ví dụ Nguyễn Cao Kỳ.
Tại sao mấy chú, mấy anh cựu quân nhân bên Mỹ không trùm mền đập cho cha nội này què cả 2 giò (đừng đập chết) để không còn tự do đi đứng nữa. Ðập què giò xong, cắt luôn cái lưỡi để không còn “sủa “ bậy.
….. Thôi, làm ác thì sẽ gặp ác báo…chúng ta, ai cũng nghĩ vậy. Cứ kệ đi. Thế nào trời cũng phạt.
Chúng ta nhẹ dạ, dễ trốn trách nhiệm và hay sợ luỵ vào thân… mọi chuyện cứ giao cho ông trời…để được yên thân.
3-Dễ quên
Hầu như phần đông đã quên mình là người Tỵ Nạn. Và vẫn luôn là người Tỵ Nạn …dù cho mình đã có thẻ xanh, thẻ vàng, thẻ đỏ hay thẻ đen v.v… Tất cả đều nhanh chóng chấp nhận quê hương thứ 2 thành “Ðất nước” của mình khi chăn êm nệm ấm , nhà cao, cửa rộng …Và như vậy, họ đã chấp nhận bỏ rơi 80 triệu dân VN bên kia Thái Bình Dương để sống cuộc đời ích kỷ cho riêng mình.
Các thành phần trí thức cùng các cựu Quân nhân! Một số đã “tình nguyện” về thăm quê hương. Quên đi mình đã là ai. Quên đi những ngày tháng bị giặc cộng dày vò, hành hạ, mắng nặng, sỉ nhục trong trại tù cải tạo. Và họ đã quên họ là CHIẾN SĨ của QUÂN LỰC VIỆT NAM CỘNG HÒA !!!
Quê hương đang chờ họ. Nếu những thành phần trí thức, những Sĩ Quan và Chiến Sĩ của QLVNCH không là những thành phần nồng cốt để dạy dỗ , huấn luyện, nung nấu tinh thần , làm gương cho thế sau -thế hệ thứ 2 và thứ 3- thì còn ai sẽ lãnh trách nhiệm này đây? Họ quá mau quên, họ đã một thời hưởng ân, ăn cơm của Việt Nam Cộng Hòa…

Ðể vấn đề được giải quyết nhanh chóng, để rút ngắn thời gian đấu tranh tiêu diệt Giặc Cộng, để ngày chúng ta cùng kéo nhau trở về xây dựng một VN Ðệ Tam Cộng Hòa, chúng ta cần siết chặt hàng ngũ, đoàn kết, can đảm hơn nhiều nữa. Và nhất là đừng quá mau quên, dễ quên mối thù mất nước.
Ðấu tranh rõ ràng (nếu cần thiết cũng được phép xử dụng biện pháp mạnh) thì bọn Việt Gian, Việt Cộng nằm vùng và những kẻ đang có ý gian manh trong đầu mới “Tè” chúng ta.
Nếu chúng ta, những Người Việt Quốc Gia, không tự giúp và tự giải quyết chuyện của mình được thì sẽ không ai giúp mình. Và cũng đừng mong chờ ai giúp mình.

Sau những trao đổi, góp ý trên đây, chúng tôi nhận thấy quả thực câu chuyện phản lão hoàn đồng ỏng ẹo nhạt phèo giúp vui của bà cựu Phó Tổng Thống VNCH đã v ượt quá khung cảnh tranh luận “văn nghệ” thông thường. Nó chỉ là chất xúc tác cho mọi uất ức, bất mãn bùng nổ dữ dội hơn trước hiện tượng “xuống cấp” thê thảm của một số quan chức VNCH cũ đã nhục nhã quỳ lụy CSVN để “kiếm chút cháo” hoặc để được thoải mái du hí du thực vô tội vạ trên một đất nước mà biết bao sinh linh của chiến hữu và đồng bào của họ đã hy sinh xương máu của mình để bảo vệ nó suốt mấy mươi năm chinh chiến ác liệt.
Nước mất nhà tan trong tay ai giờ đây, hỡi ông tướng xuội râu Nguyễn Cao Kỳ-Nhông đang liếm tay lũ cộng phỉ, bà xồn xồn Đặng Tuyết Mai-Săn-Mồi ôm mộng ca kỷ “phục vụ” triều đình Mã Tấu Bắc Phương Hoa-Việt?

Xưa kia ông tướng đích thân lái máy bay hô hào “Bắc phạt”. Phải chăng theo luật ơn đền oán trả, ngày nay ông cúi đầu cho Bắc nó phạt ông? Bà tướng cũng không kém “khí thế” trong bộ đồ bay, suýt chút đã leo lên chiến đấu cơ cùng ông tướng tàu bay “Bắc phạt” luôn đấy. Giờ đây bà tướng trút bỏ xiêm y kiêu hùng ngày xưa, mưu toan vừa ca vừa vũ… “xách-xi” cho nó thêm ph ần “khí thế” hơn xưa trước lũ người suýt bị bà “Bắc phạt” hụt ngày trước. Phải chăng, cũng theo luật oán trả ơn đền như đức lang quân của bà, bây giờ Bắc nó phạt bà làm trò “xách-xi-sô” cho chúng nó rửa mắt?
Ông “Kỳ-Nhông” và bà “Săn-Mồi” có ý thức mình đã đi từ Kỳ đà hơi Kỳ cục, quá Kỳ khôi tới Kỳ…nhông ch ăng?
Để tạm kết thúc, xin chuyển một nhận định duy nhất của tôi liên quan tới “văn nghệ” trong bài viết nầy, làm quà tặng mỹ-nhơn-xế-chiều đang tập tành làm ca-vũ-sĩ: «L’on est né artiste. Rarement et péniblement, on le devient. Mais l’on ne s’improvise artiste que ridiculement». Xin phỏng dịch: Ta vốn sinh ra là nghệ sĩ. Rất hiếm hoi và khó khăn lắm, ta mới trở thành nghệ sĩ. Nhưng muốn tùy hứng (cương đại) làm nghệ sĩ, ta chỉ tổ khiến mình lố bịch).

Thôn trang Rêu-Phông, mùa hè 2008
-Lê Tấn Lộc-

No comments: