Thursday, December 4, 2008

Gà heo lẫn lộn

Tiểu "loạn" vui xuân:

Gà heo lẫn lộn
-Đêm khuya gà gáy ó o
Bậu ngủ không được bậu mò đi đâu?
-Đêm khuya gà gáy ó o
Anh ngủ không được anh bò anh chơi!


Anh Hợi ngáp dài, chảy nước mắt vì đợi lâu quá mà không có thuốc hút, không có rượu vô. Trước khi anh tới đây, biết anh ưa phì phèo và dô dô, chị Dậu, vợ anh đã tước khí giới bằng cái màn lục soát tịch thu tang vật, tài sản trong các túi, bóp phơi của anh, chỉ đưa cho anh 3 cái tích-kê buýt-mê-trô, 2 cái cho Hợi, 1 cái cho Gà, người mà Hợi phải đón về (sau đó anh mới biết). Đinh ninh sẽ có chầu nhậu lớn, Hợi vui vẻ chịu nhịn, chờ…Vợ anh đã không sai anh đi bắt gà về sao?
-Nè Heo! (Chị Dậu thường gọi yêu Hợi như vậy). Heo ga ga (ra ga) dắt con Gà dìa cho tui nghen! (Chị tự xưng nũng nịu là Gà với chồng). Để tui gạ bán cho thằng Vịt (Vic, tên thằng đồng nghiệp của Hợi, người Ma-Rốc độc thân hai mèo -xin hiểu: có nuôi hai con mèo, chớ không phải có hai con đào). Lẹ dìa, Gà tui cho xộc xộc!
“Văn chương” của chị Dậu nó đại chúng (đụng cháy!) vậy đó. Thế nhưng Hợi hiểu sai ý vợ, vì “văn chương” của chàng hổ lốn tây ta. Hợi “diễn nghĩa”: Ga ga=mua hơi đốt (bác-bơ-kiêu là cái cẳng!); dắt= bắt, chắc vợ mình nói đớt; dìa= dừa, nói đớt nữa! Nước cốt dừa là cái chắc. Câu kế coi bộ khó hiểu, nhưng có Vịt là phải có màn tiết canh. Câu chót thì quá dễ, con nít cũng hiểu: Lợn táp xộc xộc, “cái kia”, nó cũng “xộc xộc” Mà mình là con heo nọc thì nó còn rõ bông hơn nữa. Phen nầy chẳng những tửu mà còn sắc nữa mới ác!
Nhưng tới cái địa chỉ chị Dậu ghi, Hợi mới bật ngửa, chung quanh chẳng thấy ai bán gà vịt, chỉ toàn người là người, toàn oa-gông và oa-gông, “toa nầy toa khác nối liền toa”, xẹt qua xẹt lại như con thoi. Lại thêm có bảng yết thị: Cấm hút thuốc. Cấm thức uống có chất rượu…Bỏ bu không chứ! Phía sau tấm ảnh chị Dậu đưa cho chàng ta -lúc đó Hợi đinh ninh là ảnh của người anh cần gặp để mua ga (gaz) hay mua gà, hoặc để mình dẫn về phụ Dậu làm gà- có ghi người tên và số chuyến xe lửa tới từ An-Béc-Ta, miền viễn Tây Canada.
-Tổ choa noá! Hợi lầu bầu. Noá biểu mình ro go déc cô Gò về cho noá gọ gãm gỏ bán cho thèng Vịt, mò mình chạm tiêu tưởng bở noá cho mình nhạu tiết can rồi xọt xọt!
Hóa ra ông nói gà bà nói vịt! Kiểu “canh gà Thọ Xương” mà có lần một ông “biểu dân” con rồng cháu tiên ta đã dõng dạc dịch sang tiếng Anh cho bá quan văn võ Mỹ hiểu là húp canh gà mắc xương!
Rõ mụ Dậu nhà tôi lẩn thẩn như gà mắc toi. Đồ con gà chết! (Một danh từ rất phổ biến trong quân đội Mỹ ngày xưa tham chiến ở Việt Nam: Chicken died!)
-Thằng Vịt hăng-đi-cắp nặng mà con Gà mái ghẹ của mình nó đâu có biết. Hợi thích chí mỉm cười, thầm nghĩ. Nó đâu có biết đạp mái, nó chỉ biết đạp máy may và cắt chỉ lộn thinh thôi. Đúng là con gà thiến! Đạp máy cả ngày, tối đến nó nhểu nhảo nước dãi như gà nuốt dây thun
Hợi ủn ỉn cười, dắt con gà có lông trên đầu, cột thành đuôi ngựa, về trình diện Gà nhà

Khi chị Dậu gọi hắn tới “mít mít-xơ Chích-Cần”, Vịt ta lẹt đẹt xách tới bốn năm con gà đông lạnh, loại gà nuôi thóc và vài ba hũ chao. Chắc chắn thế nào cũng có màn gà nướng chao. Quả nhiên! Và hắn đã ăn chí tình món gà rô-ti nước dừa mà chị Dậu nấu hết phản, quá hợp khẩu vị của hắn. Không một phút giây nào hắn ngưng ăn để liếc nhìn con Gà đuôi ngựa đầu quăn môi trớt -danh xưng Mai Liên- đầu gà đít vịt rất ư là hấp “rẫn” của chị! Nhưng chị Dậu không nản lòng, trái lại còn hăm hở mớm đút cho hắn nhồi nhét đầy cái bụng phệ: Mẹ gà con vịt chắt chiu…
Chị tự an ủi, cái mông con nhỏ Gà hơi bề xề. Nhưng vỗ đồng sơn phết, o bế lại chút đỉnh thì cũng láng xì cón ngay! Nó chắc cũng đã đôi ba lần nằm lửa, nhưng cũng chẳng sao, nước vỏ lựu, máu mào gà thì…đâu cũng vào đó thôi! Trừ phi nó bị mấy thằng mồng gà sang bịnh thì hơi kẹt. Hao tài tốn của dữ a! Thủng thẳng điều tra rồi… tới đâu tính tới đó
Trong khi ấy, vô vài chai bia cho đời lên hương, Hợi đã nhìn chòng chọc vào hai cái đùi gà xối mỡ nõn nà, đang chui khỏi cái mini-duýp củn cởn đã tụt lên cao khi cô Gà bật ngửa trên ghế xích đu nhả khói thuốc lên trần nhà, khép khép mở mở cặp đùi chắc nịt của nàng, làm Hợi ừng ực nuốt nước miếng từng chập, tay chân bắt đầu táy máy…Coi bộ con Gà mái tơ cũng đã “xem trong ong bướm có chìu lả lơi” trước tấn công dò dẫm của cái móng chưn heo của Hợi ta dưới gầm bàn.
Báo hại, khi Vịt cồ Ma-Rốc-Mốc-Ra no nê rồi kiếu Gà-gia-chủ ta thăng, chị Dậu nóng mũi thẳng tay xáng cho con lợn lòi của chị một bạt tay đổ lửa! Sẵn trớn, chị níu cái đuôi ngựa con Gà Miên-Lai lôi vô toa-lết lột quần lột áo đánh ghen tới tấp, xổ tiếng Tây thuộc địa học lóm ở lớp ba trường làng mắng nhiếc xối xả:
-Đồ “pu-ia-tanh-sơ-van” (putain-cheval), đồ đ…ngựa! Tưởng mầy gà mờ, ai dè mầy quá xá trời. Thấy đờn ông con trai là rậm rật muốn nhảy ổ như gà mắc đẻ! Bộ tao hưỡn lắm sao mà dọn ổ cho mầy đẻ bậy? Bộ muốn mèo mả gà đồng hả con tiện tì? Tao tưởng rước được con gà đẻ trứng vàng, dè đâu quơ nhằm của hôi của thúi, trốn chúa lộn chồng! Uổng công tao thức sáng đêm nấu món Cốc-Ma-Ru (ý muốn nói gà nấu la-gu, Ragout de coq, mà vì giận quá chị nói lẹo lưỡi) cho mầy ăn mà mầy chê, lại còn thậm thà thậm thọt rình ăn tươi nuốt sống con heo nọc Hợi của tao!
Con nhỏ Gà cũng đâu phải tay vừa, phản pháo tức khắc:
-Bộ chị bảnh lắm sao? Muốn bỏ nghề lái heo làm “tài pán” lái gà hả? Phải lắm! Chị tên Dậu mà! Sao không đổi họ Tào tên để hành nghề cho mau phát tài? Con heo nọc của chị mà mấy lăm hơi. Bất quá cũng 30 giây là bỏ cuộc, lẹ như gà thôi! Thứ gà Tàu, gà giò, gà tre như cục cưng của chị chỉ để chưng sơ coi chơi, rồi luộc, xé phai hay nấu cà ri. Ăn dư thì trút hết vô làm bậy nồi xà bần còn có lý, chớ đâu phải gà nòi mà đòi đá độ! Chị thiến nó đi là vừa, cho nó khỏi leo trèo bậy bạ…
Câu nói móc lò của Gà khiến chị Dậu trừng mắt quay sang Hợi, ví chàng ta vào góc tường cào xé chí cốt. Hợi quả có số đầu năm bị gà đá. Vậy mà thầy bói xủ cho anh một quẻ, tiên đoán năm nay số anh tốt lắm, thế nào cũng gặp quới nhơn tuổi Quý Dậu (con gà quí) phò hộ, tai qua nạn khỏi…Con gà quí cái khỉ khô gì, con gà quay thì có! Điệu nầy chắc cất đầu không lên, cùng căn mạt kiếp luôn. Một bên: nữ kê tác quái, gà mái đá gà cồ. Một bên: gà một chuồng bôi mặt đá nhau!
Sau trận đá bắt xác, cả Dậu lẫn Gà đều tơi tả như gà chà bông. Bên nào cũng trần truồng như nhộng, chân tay rã rời, rũ liệt, nằm quẹp trên sàn nhà. “Dịp may ít có, đồ rẻ ít khi (lại còn phơ-ri nữa thì tội gì không hưởng), Hợi thừa cơ thả con lợn lòng dùng đủ gà ta lẫn gà tây, gà rặc giống cũng như gà lai căng, gà nuôi lẫn gà rừng. Dùng thiệt tình: Bạng duật tương trì, ngư ông đắc lợi!
Đã đời rồi, lợn Hợi ta ục ịch xề vô bàn xực láng mấy dĩa gà hấp rau răm, gà hấp muối, gà xào xả ớt, làm sạch mấy món ăn chơi: lưỡi gà xào hột điều, cẳng gà rút xương… Xong xuôi, Hợi sật sừ ngủ gà ngủ gật, hài lòng như bác nông phu vừa cày xong thửa ruộng! Hợi vui? Heo buồn? Lợn chán phèo? Hay nập nợn nữa?

Xưa có câu ngạn ngữ La tinh:”Triste animal post coitum…” (tạm dịch: Con vật buồn bã sau khi giao hợp). Có người thêm:”…sauf le coq qui chante!” (…trừ con gà trống, sau khi xong nó gáy!). Nhưng gà hay heo gì cũng không sống dai. Ngoài việc con người ăn gà lộn, gà úp mề, gà xác, heo hàm nàm, heo sữa…ngày nay, với phương pháp chăn nuôi càng lúc càng tân tiến, gà trống hết hữu dụng, gà mái chỉ được nuôi thúc để đẻ trứng (khỏi phải ấp) hoặc để xẻ thịt. Số phận con heo cũng chẳng khá hơn: Ngày xưa, con heo nọc phải được “thỉnh” và phải được cho ăn đủ một chục có đầu hột gà rối mới chịu… hành nghề! Than ôi, thời oanh liệt nay còn đâu!
Con người thì sao? Triste animal post coitum? Ngày xưa, nhà thuốc Võ Văn Vân quảng cáo món thuốc Tam Tinh Hải Cẩu Bổ Thận Hoàn như sau:“Phàm một con hải cẩu tới mùa rượng đực thì không thiết gì ăn uống nghỉ ngơi, mà chỉ nghĩ tới một việc là giao cấu…” Tiếp theo là màn giải thích Tam Tinh: ”Tỉ như bình nghiêng mà đổ (Di tinh)…Tỉ như bình đầy mà tràn (Mộng tinh)…Tỉ như bình lủng đáy (Hượt tinh)
Không chắc con vật mắc phải mấy cái bịnh mắc dịch đó, hình như là đặc quyền (privilèges) của giống vật mang tên…người. Cũng chỉ có loài người mới có những thác loạn dục tính (aberrations sexuelles) quái đản: Thị dâm (voyeurisme), hiếp dâm, dâm tập thể (orgie, “bề hội đồng”), bạo dâm (sadisme), khổ dâm (masochisme), thủ dâm, lão dâm (gérontophilie), ấu dâm (pédophilie), thú vật dâm (zoophilie), tử thi dâm (nécrophilie), đồng tính luyến ái (homosexualité), loạn luân (inceste), v.v…
Cũng chỉ con người tìm cách giải thích các lệch lạc (déviations) kể trên từ các mặc cảm (complexes), từ những vùng khoái cảm (zônes érogènes), từ những cấm kỵ (tabou) -một sản phẩm chuyên biệt của giống người! Chẳng hạn như mặc cảm tự ti (complexe d’infériorité), mặc cảm bị thiến (complexe de castration), các giai đoạn dục cảm “hậu môn kích dâm, khẩu dâm” (stade sadico-anal, stade oral) được sử dụng để tìm hiểu nguyên nhân sâu kín của chứng đồng tính luyến ái, những nguyên nhân thường liên quan tới các hoài niệm thương động (souvenirs traumatisants) thời thơ ấu, tạo nên hiện tượng dồn nén (refoulement), ức chế (censure), ngăn trở (résistance)…Mặc cảm Oedipe, mặc cảm Électre được dùng để giải thích sự loạn luân. Tìm hiểu nguyên nhân sâu xa là chuyện đáng làm. Nhưng chữa trị tận gốc là một chuyện khác.
Riêng con vật, đôi khi cũng có những “lệch lạc”, do sự rối loạn nhất thời của các hạch tình dục (hormones sexuelles). Chẳng hạn, có những con hải cẩu đực “đè” những con cùng giống (không thể áp dụng cách giải thích này với con người). Và hình như chỉ có con khỉ biết thủ dâm. Nhưng nó chẳng có “mặc cảm” gì về hành vi tự nhiên đó. Cũng như gà vịt đạp mái loạn xà ngầu mà không ai cho đó là loạn luân. Con người đu dây giữa một bên là bản năng và đời sống, một bên là lý trí và đạo hạnh,”không là thiên thần, cũng không là ác quỉ…Kẻ nào muốn làm thiên thần sẽ làm ác quỉ” (Pascal, Pensées).
Đặc biệt, con nhím được xác nhận thuộc loài “tự ân ái” (hermaphrodite, còn gọi là bisexué: hai bộ phận sinh dục, âm-dương, trong cùng một cơ thể “làm tình” với nhau, rồi thụ thai, sinh đẻ). Loài người cũng có loại “hi hữu” nầy, nhưng khổ nỗi họ không thể tự dâm tự sản, “tự biên tự diễn” như con nhím, trái lại phải giao hợp với một cơ thể khác: khi thì gần gũi với phái nam, lúc ăn nằm với phái nữ, tùy trương độ kích thích của bộ phận nữ hay nam nơi người dị tật éc-ma-phờ-rô-đít. Lọai bán nam bán nữ nầy rất nguy hiểm vì tính phái không được phân định rõ rệt, sinh ra biến chứng mất cân băng tâm lý trầm trọng, dễ đưa tới việc giết người chung chăn chung gối với họ:
Năm 1960, tại bệnh viện Salpêtrìère (Paris), người viết có dịp thực tập quan sát một người đàn bà Phi lai Âu có bộ phận sinh dục nam (chỉ thiếu hai ngọc dương) nằm bên trong bộ phận sinh dục nữ, với đầy đủ các “phụ tùng”. Cô nầy đã giết và bầm thây để phi tang 36 người đàn ông đã ân ái với cô!

Thôi, chuyện tiểu “loạn” đầu xuân tới đây tạm ngưng là vừa, vì tính ra đã “đâm hơi” khá nhiều về dục tính. Không khéo người viết sẽ bị lên án viết dâm thư nhạt phèo, vô duyên, dỡ ẹt! Có điều, Hồ Xuân Hương đã từng nhận định về “việc đó”: dẫu mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo! Nên thiết nghĩ mùa xuân, mùa của đâm chồi nẩy lộc, của hồi sinh, hồi xuân, hồi lực (phản lão hoàn đồng?) -tâm lý nhiều hơn sinh lý- chúng ta cũng cần tự bồi dưỡng bằng hột gà ốp-la, ôm-lết, hột gà xô-đa, cánh gà chiên bơ, lòng gà xào thập cẩm (đừng quên đớp cái phao câu mà Tây nó gọi tên là “le-sot-l’y-laisse-thằng-ngốc-mới-bỏ-lại; đúng như sự chi dẫn của tiền nhân sành điệu: nhứt phao câu, nhì đầu cánh), để tránh rơi vào cảnh gà tồ ăn quẩn cối xay, cú rũ như con gà mắc toi bên cạnh con gà mái dầu mà xấu hổ nghe bên hàng xóm gà đẻ gà cục tác, ác đẻ ác la, rồi đâm luyến tiếc thời đại vàng son phùng xòe xưa kia của mình mà bực tức con gà trống tơ đang ngưởng cao cổ gáy tồ tồ: Con gà nó ghét tiếng gáy là thế đấy!
Đầu xuân, xây đầu gà uống rượu cũng là một thú vui đặc biệt của người Việt thích “dô dô”. Kẻ nào không chịu thấu 3 tua liền đầu gà quay về phía mình thường bị coi là con gà rót. Nghe qua muốn nổi da gà!

Nhân dịp đầu năm, xin nhắc quí vị đang tìm job nên chăm sóc kỹ hơn dáng dấp bên ngoài của mình, phòng khi trình diện boss sẽ không bị trề môi chê: Bộ vó trói gà không chặt, cắt cổ gà không chết, lờ mờ như con gà mở cửa mả!
Xin chúc quí ngài cầm bút được sự tĩnh tâm, định thần nhìn kỹ, nhìn thấu đáo để tránh khỏi cảnh trông gà quá cuốc đang rất thịnh hành với lọan chụp mũ, bóp méo, xuyên tạc, dán nhãn trật bàn đạp trên trán các cây bút muốn phơi bày “buổi hoàng hôn của các thần tượng” đang được nhóm thuộc hạ sai nha tiếp tục sùng bái, toan bề, bằng mọi giá, “cứu giá”… Mới đây thôi, người Việt ờ Xứ Đại Thử đã có dịp chứng kiến hiện tượng cuồng tín quá đỗi nầy! Nếu cần, xin mách quí ngài dùng thử món gà ác tiềm thuốc bắc hoặc gà xào nấm Đông Cô. Nghe đâu nó làm ta sáng mắt lắm quí ngài ạ!

Với quí văn, thân hữu, xin chúc quí ông không lật gọng dài dài để còn nhớ “vui xuân không quên Tết Mậu Thân”. Thực tế nhứt là…chớ xao lãng làm bổn phận công dân của đức…lang quân, sao cho yên nhà yên cửa, trong ấm ngoài êm, “nam nữ bình quyền”, người người hoan lạc tấu khúc…Xuân Tình!


Xứ Tuyết, Xuân đất khách…
Lê Tấn Lộc






















































No comments: