Sunday, December 21, 2008

Ối Cha Cha! Thầy ơi là thầy!


Phiếm “loạn”(III)

Ối Cha Cha!
Thầy ơi là Thầy!
“Sàn địa ngục được lát bằng ý hướng tốt”
(L’enfer est pavé de bonnes intentions)

Ai trong chúng ta, ít nhất một lần, đã không nghe lời khuyến nhủ rất “phi-lô-dzóp”(philosophe): «Muốn nói ngoa, làm “Cha” mà nói!»? Tưởng giễu cợt, chọc đời cho vui. Ai ngờ quá chí…ný: càng cao phẩm trật, Cha càng nhiều uy quyền nói ngoa, nói trên đầu cha thiên hạ luôn! Mọi người hẳn còn nhớ vụ cờ vàng cờ đỏ trong kỳ Đại Hội Trẻ Thế Giới tháng 7/2008 vừa qua trên Xứ Đại Thử.
Có lẽ truyền thống Á đông “thượng đội” đã dần dà trở thành luật bất thành văn: vốn thường xuyên là nạn nhân của tập đoàn bề trên chuyên ngồi trên “phát huy óc sáng tạo”, luôn khai thác chiêu bài hấp rẫn “tính độc đáo đầy dzân tộc tính” của nhân rân ta, dân da vàng mũi tẹt chúng ta giờ đây lại “được” thuyết phục kèm lời răn đe rằng:
«Muốn nói bậy, làm “Thầy” mà nói!»

Xin hãy theo dõi -mới đây thôi, còn nóng hổi- vụ “Xì” mà cây bút Thiện An Lạc gọi là “tình pháp duyên tăng”, cũng tại cái Xứ Kangaroo kiều diễm còn lưu nhiều dấu vết thời hoang dã. Và vụ đoàn tùy tùng của “Thần”&“Thánh” & “Công Ty” truyền hịch cho thứ dân hãy khấu đầu tuân thánh chỉ cấm đụng tới “THẦY” (Tăng). Người viết không biết nên thở dài lâm râm than van “Thánh Thần ơi!” hay kêu trời như bộng:“Trời đất quỷ thần ơi!”…

1-Thôi thì đủ thứ thầy, khổng lồ có, nước cơm chắc có. Thầy nói, đệ tử nghe, không nghe cũng không được nói ngược chiều. Đường ta, ta cứ đi, nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ thị phi của đám “dân ngu khu đen” toan bề “phạm thượng”!
Thầy ngự trên cao (ngồi trên) uy nghi lẫm liệt như CHƯ THẦN; ngay hàng đầu, phủ phục dưới chân Thần, cờ hiệu cấm trên lưng, là ba đệ tử ruột oai phong như TAM THÁNH; phía sau là đám sai nha sì sụp lạy… Kẻ yếu bóng vía trông vào, không khỏi hồn phi phách tán!
Có lẽ từ đó mà cái bịnh “ham” làm thầy rất dễ truyền nhiểm: khi vụ xì-căng-đan “thầy trai-đệ tử gái” nổ ra, tại hạ có góp một bài viết -xin nói rõ một bài viết chứ không phải ý kiến độc giả. Liền tức khắc, trong đám sai nha có ngay một vị hăng tiết vịt nhào lên mạng, thay cho Tam Thánh, dạy đời rằng tại hạ ngông nghênh, không có lòng tự trọng (sic!), vô lễ với ba ông thánh đã “nhân danh nầy nọ” hiệu triệu quốc dân đồng bào “che, ém, xù”, với luận điệu hấp tấp là ba vị kia, nếu không là “thầy” cũng là “đàn anh” của tại hạ!
Ấy! Ấy! Xin cụ chớ có hung hăng con bọ xích, nhỡ hố thì quê một cục đấy nhá! Một bạn đọc “xốn mắt” đã phản bác cụ rồi. Tuy nhiên, cũng xin nhắc lại cụ, tại hạ năm nay 74 tuổi ta, có làm thầy -thầy giáo- chứ chưa dám trèo cao làm thầy tu, dẫu có thời tại hạ đã sống “nửa kiếp thầy tu, nửa kiếp tù” trong trại “cải tạo” CS.
Theo vị độc giả trên, trong Tam Thánh, người cao niên nhất vẫn nhỏ hơn tại hạ 10 tuổi. Chưa kể có vị “thua” kẻ hèn mọn nầy non 20 niên kỷ! Qua cách viết rỗn rãng trên Net , tại hạ đoán cụ chắc còn lâu lắm mới được trợ cấp tiền già. Thế mà chưa chi cụ đã dạy tại hạ kính lão đắc thọ!
Kể ra cụ cũng khôn đấy, biết lựa chỗ mà “thượng đội”. Nhưng tại hạ cũng xin mạn phép lưu ý cụ chớ có thượng ẩu thượng tả, coi chừng thượng…nhầm chỗ phải gió mà tiêu tán đường cụ nhá!
Về điểm nầy, người viết thoáng nhận ra “tâm tính” rất ư là “an-nam ta” của cụ; hể đuối lý là giở giọng lếu láo, dở hơi, kẻ cả với người đối thoại hoặc tranh luận với mình:
-Đằng ấy chỉ đáng là đàn em, là học trò của “đàn anh” của tớ!
Ấy! Ấy! Cụ cho tôi hỏi: Chẳng hay cụ và “Còm-pa-nhi” Tam Thánh của cụ có vị nào:
-đã làm thầy giáo chưa? Nếu có, xin cho tại hạ biết quí vị đã giảng dạy ở trường nào. Để tại hạ tiện bề ra mắt bậc thầy mình cho phải đạo.
-đã xuất thân trường Võ Bị nào trước 1963 và đã ra trận lần nào chưa? Để tại hạ trình diện bậc niên trưởng (“đàn anh”) của mình, cho đúng hệ thống quân giai, cho đúng truyền thống quân đội.
Sẵn dịp, xin cho biết, cụ và 3 ông thánh kia cùng đoàn sai nha tùy tùng nằm trong loại thầy nào, liệt kê sau đây: thầy bói, thầy bùa, thầy cai, thầy cãi, thầy chùa, thầy cúng, thầy dòng, thầy đội, thầy đời, thầy đờn, thầy giáo, thầy gồng, thầy hù, thầy ký, thầy lang, thầy ngãi, thầy pháp, thầy thông, thầy thuốc, thầy tuồng…
Rất tiếc cụ đã không chuyển bài viết “trứ danh” của cụ cho báo Việt Luận (có mở một diễn đàn cho bạn đọc) để bá tánh không có computer có dịp thưởng thức lối suy nghĩ và cách hành sử cường điệu, vô bằng “cao cấp”, cỡ bậc “thầy” (thầy gì nhỉ?) của cụ. Mới hay lắm thầy ít thợ thường hư bột hư đường là thế!

2- Một điều đáng lưu ý: Không thấy Tam thánh và còm-pa-nhi tận tụy cứu giá lên tiếng về bài viết của cây bút Trương Minh Hòa liên quan tới quá trình sinh hoạt chính trị của vị “cao tăng-thần thánh” TPH trong nhóm Ấn Quang thiên cộng của vị “ngồi trên” Thích-Xuống-Đường mà “ngài” là một trong những thành phần nồng cốt; hoặc để phản bác TMH dựng đứng bôi nhọ “tôn sư” của mình thân cộng, hoặc để biện minh cho “ngài”, kiểu “gặp thời thế thế thời phải thế” -thế xu thời nhằm tạo cho mình một thế đứng, một số vốn chính trị hữu dụng sau nầy…Cho nên độc giả mất cơ hội đọc tới đọc lui các luận điệu cố hữu “gây chia rẽ trong Cộng đồng Người Việt Hải ngọai”, “phá hoại Phật giáo”, “bất kính với giới tăng ni”v.v…,vốn là các chiêu bài “ruột” của phe nhóm cứu giá!

3- Một điều nữa cũng đáng lưu tâm mà giới cầm bút nên “rút kinh nghiệm” (nói rập khuôn “quản giáo”) là đụng tới giới tăng lữ thường là đụng tới một vùng cấm kị (tabou) rất nhạy cảm (sensible) đối với những ai thường có khuynh hướng đồng hóa Cha hay Thầy với Chúa và Phật. Cho nên, cho dù chỉ làm công việc thông tin -trung thành với nhiệm vụ truyền thông- nhà báo hay nhà văn vẫn luôn đối diện với nguy cơ bị “trù đập”, đôi khi rất tinh vi, bị “trả đũa” hoặc công khai hoặc ngấm ngầm, tàn độc…Phe “bảo giá” gần như mặc nhiên chủ trương: Cấm “người ngoài cuộc” chỏ mũi vào chuyện “phật sự”, rọi đèn pha vào những góc cạnh u minh trong giới được mệnh danh “lãnh đạo tinh thần” của quần chúng. Hãy để yên cho chúng tôi “gói ghém nội bộ”, kín đáo giải quyết “trong vòng thân mật”. Mọi sự xin phó thác cho Đèn Trời soi sáng những vùng u ám của thế thái nhân tình…
Vả lại, công chúng cũng đã thấy nhan nhản một thực tế không chối cãi được: hai vụ gần đây nhứt được đưa ra ánh sáng -trong vô số vụ còn bị ém nhẹm trong bóng tối- một ở Cali, một mới đây ở Úc, cho dù các báo có phanh phui cách mấy các vụ bê bối trong hàng ngũ tu sĩ -tu hành hay tu xuất- các đương sự vẫn ngang nhiên tiếp tục chễm chệ “ngự” trong các kiểng chùa, như gia chủ đích thực, bất di bất dịch, không mảy may rụng tới một sợi lông…chưn! Nói cách khác, các đương sự khoái trá cười mỉa thách thức công luận. Và công chúng chỉ còn biết ngao ngán lắc đầu: “Quá ồn ào mà chẳng được chi!” (Beaucoup de bruit pour rien!).

5- C
huyện “Xì” tưởng thế đã êm, vì nghe đâu cả hai bên -bên muốn phơi bày sự thật, bên muốn “xù” thỏa thuận tạm ngưng tranh luận. Vả lại thiên hạ sự cũng đã bắt đầu bớt chú ý theo dõi vụ “xì” nầy. Bất ngờ, mới đây, một trong “Tam Thánh” -Nhất Thánh, xin lỗi, Nhất Gian, xin lỗi Nhất Giang- lại hâm nóng chuyện xì, dàn trải nỗi lòng “trăn trở” trên những 8 trang báo (Vụ bà Diệu Đức. Những chi tiết chưa hề được tiết lộ) trên Văn Nghệ, “Giai Phẩm Xuân Kỷ Hợi 2009”!
Thoạt nhìn tựa bài tưởng đâu lại có chuyện gì kinh thiên động địa nữa rồi! Hóa ra chẳng có gì mới lạ dưới ánh mặt trời. Đọc thoáng qua, tưởng đâu “ nhà báo ba chục năm hành nghề” ưu tư cho tiền đồ ngành truyền thông cùa Cộng đồng Người Việt hải ngoại hay quyết liệt xả thân bảo vệ Phật pháp (!?). Không, tuyệt nhiên không. Trái lại là đàng khác!
Lá thư của bà Diệu Đức gửi các báo và các tình tiết về vụ xì-căng-đan cũng như diễn tiến vụ xì nổ chiếm hầu hết các trang “trang trải”. Một phần không kém quan trọng dùng để “quật” bà Diệu Đức (phê bình cách cư xử của bà trong quyết định đưa vụ xì nầy ra ánh sáng), “tấn công” ông Chủ nhiệm kiêm Chủ bút Việt Luận và một số cộng sự viên của tờ báo. Nhưng đọc kỹ hơn sẽ nhận ra thâm ý của tác giả bài viết: tự quảng cáo, tự đánh bóng, tự cho mình sáng giá, quang minh chính đại, cao cả!

a-Cho dù Nhất Giang có nói gì đi nữa, ông cũng không thể phủ nhận ông thiên vị, nếu không muốn nói là xả thân bênh vực cao tăng TPH, dù ông khẳng định 15 năm rồi không có liên lạc với vị hòa thượng nầy cũng như không lui tới chùa Phước Huệ. Cung cách cũng như những bài viết của ông đã nghiễm nhiên cho thấy như vậy.

b-Ông NG rất hãnh diện là nhà báo với ba chục năm hành nghề. Và tôi đã hết sức ngạc nhiên thấy ông phổ biến giấy chứng nhận đã học tập cải tạo, có dán ảnh, có đóng dấu CHXHCNVN do Cao Đăng Chiếm ký tên. Chả nhẽ ông ấy muốn lòe thiên hạ ta đã ở tù CS cả thảy 31 ngày, ta là hạ sĩ phục vụ tại nhật báo Tiền tuyến của QLVNCH? Chắc chắn ông NG phải biết các nhà văn, nhà thơ gốc Quân đội Phan Lạc Phúc, Thanh Tâm Tuyền, Tô Thùy Yên, Viên Linh v.v…TTT đã yên nghỉ. Có dịp tôi sẽ hỏi ý kiến PLP, TTY, VL…Không giấu ông NG, tôi cũng có một thời gian làm việc ở Tổng Cục Chiến Tranh Chính Trị…Chả nhẽ gia sản làm báo của ông NG được tóm gọn ở các giấy chứng nhận quái ác đó? Chả nhẽ đó là bằng cấp đã làm báo sao hở ông NG? Ông lại còn gièm xiểm mấy cái vụ “lon lá”, “bằng cấp”. Chi vậy? Bằng cấp không làm nên con người và lon lá không chứng tỏ tư cách của người đeo nó trên cầu vai. Tuy nhiên, vì việc phân công trong xã hội mà các thứ nầy phải có. Ông NG đã là quân nhân, tôi không cần dài dòng, chắc chắn ông đã rõ. Cũng có một điều không sửa chữa được: trước 75, tôi là hạ sĩ thì qua đây tôi không thể “cương” tôi là đại úy và ngược lại. Bằng cấp cũng vậy, trước 75 và sau 75 cũng cần minh bạch.
Chắc ông NG cũng đã nghe qua chuyện nầy: Bên nhà, hắn là trung-sĩ y-tá, sang đây hắn tự xưng là trung-tá y-sĩ! Đó mới là điều đáng nói thôi: nổ sảng, không có căn…
Chuyện hai ông “thánh” còn lại, Hồ Ông và Nguyễn Vy Túy, tôi xin miễn bàn vì không được đọc các bài của các ông ấy viết. Sở dĩ tôi có đề cập tới ba vị là vì quí ngài đã cùng ký tên một thông báo liên quan đến vụ Diệu Đức-Phước Huệ. Cũng như Nhị Giang là ai tôi cũng mù tịt. Cũng chẳng liên quan gì đến vụ DĐ-PH, ông nêu ra chỉ để so sánh tuổi với Dũng-Việt Luận. Chi vậy? Thừa giấy vẽ voi chăng? Hay để thêm nhưn thêm Nhị? Còn danh xưng Ba Ông Thánh không phải do tôi đặt ra, tôi chỉ thấy trên thư độc giả đăng trên Việt Luận.

c- Chuyện “lỗi lầm nghề nghiệp” mà ông NG gán cho “anh em bên Việt Luận” tôi muốn lạm bàn đôi chút. Một nhà báo “lão thành”, với ba chục năm trong nghề:
-đến tòa sọan một tờ báo khác cùng nhận được thư của một độc giả yêu cầu đưa ra ánh sáng một vụ xì căng đan liên quan đến một nhân vật của công chúng (personnage public) như báo của mình, tìm cách “đi đêm” để đưa nội vụ vào bóng tối,
-tiết lộ các câu chuyện trao đổi riêng tư giữa đồng nghiệp liên quan tới sống còn của các báo lien hệ,
-tiết lộ tên thật của một đồng nghiệp, cũng như mình, giữ trách nhiệm điều hành một tờ báo,
v.v…
có phạm lỗi lầm nghề nghiệp chăng? Và tung lên mặt báo những điều trên đây nhà báo “lão thành” nầy có đối xử tử tế, lịch sự với một đồng nghiệp nhỏ tuổi hơn mình mà mình muốn làm đàn anh hay bậc “thầy” chăng?

Một vài góp ý trên đây xin được chia sẻ với bạn đọc Việt Luận để tạm kết thúc chuyện dài nhân dân tự vệ “báo chí Việt ngữ hải ngoại”…

Thôn trang Rêu Phong, Xứ Tuyết, Mùa Giáng Sinh 2009
Lê Tấn Lộc

No comments: