Thursday, May 29, 2008

Nâng niu cánh mộng…

Nâng niu cánh mộng…

Đà Lạt, cuối thập niên 50. Vùng đất của những hẹn hò thầm lén, những ái ân vụng trộm, những chối bỏ lọc lừa, những ngoại tình gian trá, những trốn chạy cô đơn, những miệt mài trác táng của những tâm hồn đồng điệu với Alfred de Musset: Trụy lạc vì buồn nản, buồn rầu tự bản tính (“Débauché par ennui, triste par nature”).

Nhưng Đà Lạt đồng thời cũng là nơi ẩn náu của những cuộc tình không tới, với tiếng nấc dồn nén, tiếng thét thất thanh ức chế, rớt nhanh về vô vọng của lời tỏ tình không dám ngỏ, bàn tay không dám nắm, bờ môi không dám hôn, bờ vai không dám choàng ôm: Như đôi tình nhân trong nắng ấm đã hâm hở trút bỏ xiêm y, rủ nhau tuôn chạy về hướng Hồ Than Thở, cạnh Rừng Ái Ân, với dòng nước mát rượi mời mọc, săn đón, chờ đợi ve vuốt thân thể mỹ miều…Rồi đột nhiên khựng lại bên bờ hồ, nhìn nhau bỡ ngỡ:
Đôi mắt đó bỗng chập chùng phủ xuống
Những u buồn lời thú tội đê mê




Ngày đó, Túy còn nhớ rõ Túy đã đến và đã ở suốt ngày với Tân trên gác trọ, dìu bước nhau qua những âm điệu rạt rào thương cảm Smoke gets in your eyes, Only You, You are my destiny…Má kề má, vai kề vai, Túy chờ mãi nụ hôn hình như không thể đến. Tân ngần ngại, bối rối hay hững hờ? Có lẽ Tân chưa quen với những cuộc tình không suy tư, ở ngưỡng cửa đại học: Mắt môi đây xin anh đừng chờ, Chiếc hôn kia mong anh từng giờ, Hỡi anh yêu xin chớ hững hờ, Giấc mơ yêu cùng anh đợi chờ…




Và giấc mơ yêu ấy đã kéo dài hơn bốn mươi năm…
Xin gió đừng se buốt đóa môi xinh
Mây hãy đến hôn bờ vai tóc xõa.
Mối tình e âp ngày ấy đã đeo đuổi riết Tân, những lúc Tân lầm lũi đếm bước trên những lối đi ngập lá vàng trong công viên Luxembourg:
Đợi em mùa lá đổ
Là chỉ để buồn thêm
Quê hương nghìn cách trở
Vẫn thầm gọi tên em
Muốn vết xe lãng tử
Hằn lên dấu chân nhoà
Muốn đường xưa lối cũ
Còn riêng mời đôi ta
Muốn ước mơ cứ mãi
Tròn nguyên nét tự hào
Muốn cười lên ngạo nghễ
Nhìn nhau ngầm thương đau
Tim chưa đi hết máu
Tình thắm vẫn chưa phai
Có nhiều đêm ướt áo
Vì sương mà không hay


Tân khẽ thở dài, kéo chăn phủ đầu, như muốn bứt rời khỏi thực tại, cố đi vào giấc ngủ muộn màng về sáng. Trăn trở thâu đêm, Tân dần dà thiếp đi thì chợt có tiếng gõ nhẹ trên cửa buồng. Tân hấp tấp choàng dậy: Một dáng dấp quen thuộc hiện sau cánh cửa mở toang. Chẳng thể nào! Nhưng quả thật thiếu phủ đang quay lưng về phía Tân không thể nào không phải là Túy…
Bờ vai ấy một lần khơi nỗi nhớ
Sao tiếng nói bỗng thẹn thùng bỡ ngỡ
Gọi tên người nghe cả nắng vàng phai…
Tân xoay nhẹ thân hình diễm tuyệt không thể nhầm lẫn với bất cứ thân thể nào khác, cho dạ khách đối mặt với mình. Đôi mắt ấy, bờ môi ấy nghìn đời không phai mờ trong trí nhó của chàng sinh viên năm nào đã chối từ (hay không dám nhận) tình yêu dâng hiến trong tầm tay, trên gác trọ tư bề gió lộng…
Dịu dàng, rất dịu dàng Tân nhịp nhàng dẫn bước người xưa theo những giai điệu đã nhập tâm từ muôn thuở:
I of course replied
something here inside
cannot be denied…
When you hold my hand
I understand the magic touch you do…
Tu m’étais destinée…
Đêm đêm ngồi chờ sáng mơ ai…


Chiếc hôn lơ lửng, dật dờ năm xưa bỗng nhiên đáp hẳn xuống triền môi ngọt ngào mà năm mươi năm trước đã hé mở đón chờ Tân. Hỗn hễn. Ghì siết. Đê mê. Thân xác rã rời. Bất tỉnh.
Hỡi ơi một thoáng dư hương cũ
Bỗng chập chùng xô động tháng ngày…

Tân choàng tỉnh, ngỡ mình nằm mơ. Nhưng…không! Dưới lớp chăn chung đắp, Túy vẫn yên lành khép mi, thở đều. Tân lay gọi Túy để chắc chắn mình không bị ảo giác.
-Không! Em không phải là Túy. Em là Thúy, người đã hằng đêm cùng anh mộng đàm.
-Và giờ đây Thúy đã thực sự hiện nguyên hình hài, đến với anh bằng xương bằng thịt.
-Lần đầu, cũng là lần cuối. Như anh đã từng yêu cầu. Để khỏi phải hối tiếc bàn tay chưa kịp nắm, lời yêu thương chưa kịp trao đã phải vĩnh viễn ra đi. Để khỏi phải bàng hoàng không còn nhận ra nhau khi thời gian đã hằn sâu những dấu vết tàn phai không còn chối cãi được nữa…
-Vâng. Những giới hạn của con người trong không gian và thời gian…Chỉ ở hoàn cảnh-giới hạn tột đỉnh (situations-limites), với viễn tượng già nua và thần chết chực chờ, anh mới dám xin Túy cho anh được một lần…
-Và anh vẫn không ngừng mơ ước một tình yêu vĩnh cửu, vượt không gian và thời gian. Một tình yêu chỉ có trong trí tưởng tượng.
-Và anh cũng chẳng bao giờ muốn tỉnh mộng. Hãy để yên cho anh yêu ấp những ảo tưởng. Nầy em! Hãy…
Bước khẽ cho mùa không trở giấc
Nâng niu cánh mộng kẻo mù bay
-Em đến không ai mời, đi cũng đừng mong ai giữ…
-Không! Em không thể bỏ đi. Túy!...Thúy!...
Tân níu chặt bàn tay gầy yếu của Thúy và…giật mình thức giấc, thấy mình gục té dưới chân giường, đôi tay cuống cuồng bám víu…chân không!
Gọi tên em thì thầm trong gió lộng
Viết tên em trên trời rộng thênh thang
Tìm bóng em thương vọng cánh chim ngàn
Đêm trở giấc níu mộng vàng tiếc nuối…

Chờ nhau hoài cố nhân ơi!

Thôn trang Rêu Phong, Xứ Tuyết, mùa đông
-LÊ TẤN LỘC-

No comments: