Thursday, May 29, 2008

Thiện…




Sổ tay góp nhặt

“Ồn ào ít khi làm nên điều tốt, việc thiện rất ít khi gây tiếng động.”
(Saint-François de Sales)

Không riêng gì bạn hay tôi, mà hầu như tất cả những ai đã từng may mắn được giúp đỡ để vượt qua cơn hoạn nạn, thường hứa hẹn là sẽ tận tình trợ giúp người khác đồng cảnh ngộ mà mình đã “kinh” qua: Chẳng hạn, đám “thuyền nhân” chúng ta hay “van vái trời phật”, nếu được phù hộ thoát hiểm và được an toàn đi định cư thì sẽ tận tình hướng dẫn, ủi an, nâng đỡ anh chị em mình bơ vơ, bỡ ngỡ trong những ngày đầu trên đất tạm dung thân. Thử nhớ lại xem lời tuyên hứa thiêng liêng đó đã được thực hiện lần nào chăng? Nói chi tới bỏ tiền ra giúp, ngay cả bỏ chút công sức cũng chưa chắc đã có!
Khách quan nhận xét, người Việt tị nạn chúng ta đa số thành công trong việc hội nhập với môi trường sống mới: Con cái đỗ đạt rạng rỡ tông môn, cửa nhà khang trang đồ sộ, công việc làm ăn phát đạt, địa vị xã hội khả quan, tương đối có “bề thế”… Nhưng ý niệm “làm việc thiện nguyện” hầu như hoàn toàn trống vắng trong hệ tư tưởng của tuyệt đại đa số chúng ta…
Dĩ nhiên người Việt xa xứ có lập nhiều hội đoàn hoạt động như một cơ quan từ thiện. Cũng rất đông thiên hạ đua nhau lấy tư cách cá nhân hay lợi dụng danh nghĩa đoàn thể nầy, cộng đoàn kia tổ chức tiệc tùng đình đám, văn nghệ dạ vũ gây quỹ cứu nguy những kẻ khốn cùng…” Của người, phước ta”, thường là mẫu số chung khá phổ quát. Tuy vậy, có còn hơn không. Dù khó tránh yếu điểm khoa trương thành tích nhằm thỏa mãn tự ái cá nhân -vốn ít nhiều ưa thích năng “nổ”- phải thừa nhận số đông tranh nhau làm việc thiện nầy ít ra cũng có ý hướng tốt giúp đỡ đồng loại kém may mắn. Còn hơn là ngoảnh mặt làm ngơ trước cảnh lầm than của người chung quanh, phải không?
Thế nhưng, Nhỏ-bé-thôi nhận thấy, ngoài việc hưởng ứng lời kêu gọi quyên góp tiền bạc của các cơ quan từ thiện, một dòng viên Phan Sinh Tại Thế hèn mọn, nghèo khó, trong phạm vi nhỏ bé vẫn có thể tự góp sức mình làm nhẹ bớt phần nào nỗi cơ cực của người anh em bất hạnh hơn mình.
Xin kể câu chuyện có thật sau đây để cùng nhau suy gẫm:

Tháng 8/1986, toàn thân Clermont Bonnenfant, cư dân Longueil, 26 tuổi, dập gẫy tan nát trong một tai nạn môtô. Tuy vậy, anh vẫn không hôn mê. Và trên xe cứu thương đưa anh tới bệnh viện cấp cứu, anh cầu xin: “Lạy Chúa! Nếu Chúa cứu con ra khỏi cơn nguy ngập nầy thì con xin hứa, khi đến lượt con, con sẽ tận lực giúp đỡ kẻ khác…”.
Sau 21 cuộc giải phẩu và sau 10 tháng nằm liệt giường, Clermont rời bệnh viện Charles LeMoyne. Nói năng, đi đứng rất khó khăn, điếc một tai; nhưng anh không chết.
Bước đầu, Clermont không giữ lời hứa thiêng liêng trong cơn thập tử nhứt sinh, trái lại tinh thần anh bệ rạc vì nghĩ rằng cuộc đời tàn tạ của mình kể như vứt đi. Nhưng tình cờ anh tiếp cận một người đồng cảnh ngộ với anh, đang ôm ấp một ý nghĩ điên rồ là đi thu nhặt các khoen mở (languettes) trên nắp các lon bia và các lon nước uống khác để tự sắm cho mình một xe lăn!
Clermont tiếp tay người nầy thực hiện và hoàn tất hoài bảo của anh ta. Cùng lúc, Clermont nhận thấy “ý nghĩ điên rồ thu nhặt languettes” quá tuyệt vời và Clermont quyết định đơn độc tiếp tục “công trình” rất gay go nầy. Phải mất 5 tháng dài, anh mới thu nhặt được đủ 1 triệu 144 nghìn khoen mở để đổi lấy chiếc xe lăn tay đầu tiên tặng cho một cụ bà mà khả năng di chuyển rất hạn chế.
May mắn thay, Clermont được ông Mario Lefebvre, nhà thầu vật liệu thải hồi (recycleur) nhận mua tất cả các khoen mở mà Clermont thu nhặt, với giá 70 xu một livre thay vì 50xu, nếu mua của người khác.
Hiện Clermont đã thiết lập được 70 địa điểm tập trung các khoen mở thu nhặt, chỉ riêng ở Longueil thôi! Và, mùa hè cũng như mùa đông, Clermont không ngừng đạp xe đạp ba bánh giao hàng và nhận hàng trao đổi: xe lăn! “Chỉ những khi tuyết rơi quá dữ dội, Clermont mới đi xe buýt giao hàng, Mario Lefebvre nói. Mỗi tuần, hắn ghé tôi ít nhất một lần…”
Từ 1990 tới nay, Clermont đã xài qua 7 xác xe đạp ba bánh cho công việc thu nhặt nầy! Anh không thể đếm và nhớ nổi đã đạp xe bao nhiêu cây số rồi. Nhưng anh có thể đếm và nhớ số hoen mở đã thu nhặt: 1.144.000 khoen cho một xe lăn tay; 3.784.000 khoen cho một xe lăn có động cơ. Cho tới nay, để hoán đổi được 150 xe lăn tay và 12 xe lăn máy cung cấp miễn phí cho người khuyết tật, Clermont đã phải thu nhặt tới 165 triệu khoen mở!
Càng may mắn hơn nữa là “tiếng tăm” của Clermont vượt khỏi giới hạn thành phố Longueil! Anh nhận được nhiều kiện hàng “khoen mở” gửi giúp, chẳng những từ các nơi khác trong tỉnh bang Québec mà còn từ Floride, Connecticut… Cách đây 2 năm một số người thiện chí ở Saint-Jovite đã chuyển bằng camion 9 kiện hàng khoen mở cho anh!
Có lẽ rất nhiều người cũng cảnh ngộ với Clermont sẽ than van trách cứ, cáo buộc chính phủ không trợ giúp đúng mức. Nhưng thay vì kêu ca, thưa gởi, than trách, Clermont đã hành động. Con người mà cuộc đời đã quật ngã lại chọn giúp đời qua cách giúp đỡ kẻ khác khốn đốn hơn mình!

Thôn trang Ven-Sông, Mùa Đông 2008
Nhỏ Bé Thôi

No comments: